Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Độc Ác, Công Lược Kẻ Phản Diện - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-05-31 21:21:57
Lượt xem: 273

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tôi biết, hai ta đều không phải người tốt đẹp gì, nhưng tôi đã giúp cậu. Ít nhất hiện tại, chúng ta nên liên minh. Sao cậu trở mặt nhanh như vậy?”

Cậu ta không nói gì, vẫn tiếp tục quét rác.

“Quét quét quét, mệt c.h.ế.t cậu đi.” Tôi quay người bỏ đi.

“Nguyễn Niệm Niệm dẫn theo mấy người kia, bọn họ luôn thích bắt nạt tôi.”

Cậu ta đột nhiên cất lời, khiến tôi dừng bước.

“Cậu ta ngây thơ cho rằng mấy người đó là bạn tốt, nhưng không biết rằng bọn họ đều rất ghét tôi.”

Tôi hỏi: “Cho nên?”

“Chỉ cần tôi là người bị đánh, cậu sẽ không vì tôi mà bị mọi người cô lập.”

Tôi sững sờ.

Gió đêm thổi tới, thiếu niên đứng thẳng tắp như một cái cây sắp lớn lên.

Thịnh Minh Kì cụp mắt lạnh lùng, như thể những lời vừa rồi chưa từng tồn tại.

“Cậu đang giúp tôi?”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Cậu ta không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

Tôi lại hỏi: “Tại sao cậu lại giúp tôi?”

Cậu ta nói: “Bởi vì cậu không phải Giang Thanh Nguyệt.”

Câu nói này của cậu ta khiến tôi kinh ngạc đứng tại chỗ.

“Cậu… cậu nói gì cơ?”

“Cậu không phải Giang Thanh Nguyệt.” Thịnh Minh Kì lặp lại: “Thân thể vẫn vậy, nhưng linh hồn đã khác.”

“Sao cậu lại…”

“Tôi cảm nhận được. Cậu và Giang Thanh Nguyệt, là hai người hoàn toàn khác nhau.”

Đến mức này rồi, tôi cũng chẳng có lý do để phủ nhận nữa.

“Cậu phát hiện từ khi nào?”

“Trong con hẻm nhỏ, lúc cậu… kiểm tra thân thể tôi lần đầu tiên.”

Đó là ngày đầu tiên tôi xuyên vào thân thể này.

Theo thiết lập gốc, Thịnh Minh Kì vô cùng thông minh.

Nếu không thông minh, sao có thể trở thành trùm phản diện?

Bây giờ xem ra, cậu ta nhạy bén đến đáng sợ.

Gặp nhau mỗi ngày, đổi linh hồn, sớm muộn cũng bị cậu ta nhận ra.

Lúc này tôi mới hiểu.

Ban đầu, Thịnh Minh Kì vẫn muốn lợi dụng tôi, chọc tức tôi.

Nhưng sau đó, cậu ta không còn đối đầu với tôi nữa.

Tôi tò mò hỏi: “Vậy cậu không sợ sao? Chuyện này quá kỳ lạ.”

Cậu ta lắc đầu: “Sợ thì có ích gì?”

Đúng vậy.

Đến nước này rồi, sợ hãi chẳng có nghĩa lý gì.

“Thịnh Minh Kì, nếu cậu đã biết hết rồi, vậy chúng ta hợp tác đi.”

“Hợp tác chuyện gì?”

“Học tập cho tốt.”

Cậu ta cười nhạt: “Cần thiết sao? Tôi đâu phải học bá.”

“Cậu sai rồi. Cậu rất thông minh, thông minh hơn bất kỳ ai tôi từng gặp. Tôi sẽ giúp cậu học bù, cậu chỉ cần trở nên xuất sắc hơn Thịnh Ninh Dạ.”

“Tại sao? Mục đích của cậu là gì?”

“Tôi không muốn gả cho Thịnh Ninh Dạ.” Tôi cầm lấy cây chổi, giúp cậu ta quét rác: “Tôi không phải Giang Thanh Nguyệt mà cậu biết. Tôi ghét Thịnh Ninh Dạ, không muốn làm công cụ liên hôn. Tôi muốn phản kháng.”

“Cậu cũng vậy đúng không?”

Tôi nhìn thẳng vào cậu ta.

“Thực ra cậu cũng không muốn mình trở thành kẻ vô dụng, không muốn bị người ta bắt nạt, không muốn lại bị đói mà ngất xỉu vì hạ đường huyết.”

“Trở nên ưu tú hơn, đó là con đường duy nhất của cậu.”

Thịnh Minh Kì nói: “Cho dù như vậy, Thịnh gia cũng sẽ không cho tôi cơ hội.”

“Không thử thì sao biết được? cha Thịnh là người làm ăn, ông ta quan tâm nhất chính là lợi ích.”

Hơn nữa, cho dù không thể ở lại Thịnh gia, cậu vẫn có thể ra ngoài lập nghiệp, không cần phải cúi đầu trước ai.”

Thịnh Minh Kì im lặng rất lâu.

Cuối cùng, cậu ta đồng ý hợp tác với tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-doc-ac-cong-luoc-ke-phan-dien/chuong-5.html.]

Trước khi rời khỏi trường, Thịnh Minh Kì nói:

“Tôi còn một câu hỏi cuối cùng.”

“Cậu nói đi.”

Tôi tưởng cậu ta muốn hỏi rõ kế hoạch.

Nhưng cậu ta lại hỏi:

“Tên thật của cậu là gì?”

Ánh hoàng hôn rơi vào đôi mắt của thiếu niên, giống như ngọn lửa màu đỏ cam.

Tôi đáp: “Tôi cũng tên là Giang Thanh Nguyệt.”

Sự thật chứng minh, Thịnh Minh Kì trước kia thi toàn trường đều đứng bét, chỉ là cố ý.

Cậu ta không muốn bộc lộ tài năng, không muốn bị mẹ Thịnh ghi hận.

Sau khi hợp tác với tôi, cậu ta mới bộc lộ hết thực lực, từng bài kiểm tra, thứ hạng đều tăng lên.

Trường học không có tiết tự học buổi tối.

Đa số học sinh đều muốn xuất ngoại, cho nên không cần phải chăm chỉ đến vậy.

Mỗi ngày tan học, tôi đều kéo Thịnh Minh Kì đến thư viện.

Cậu ta không còn thời gian để đánh nhau nữa.

Chúng tôi học đến rất muộn.

Thịnh Minh Kì đưa tôi về nhà, đợi đèn phòng ngủ của tôi sáng lên, cậu ta mới rời đi.

Còn Nguyễn Niệm Niệm...

Lời nói dối của cô ta quá vụng về.

Thịnh Minh Kì đã hoàn toàn không tin cô ta nữa.

Mùa hè sắp đến, kỳ thi cũng cận kề.

Trong thư viện, tôi gục đầu ngủ gà ngủ gật.

Tỉnh dậy thì phát hiện trên người mình được đắp áo khoác của Thịnh Minh Kì.

Cậu ta đang chăm chú nhìn tôi.

Ánh mắt dịu dàng mà tôi chưa từng thấy.

Thấy tôi mở mắt, Thịnh Minh Kì lập tức dời mắt đi, giả vờ làm bài.

“Đây là áo khoác của cậu sao?”

Cậu ta cứng nhắc đáp: “Không thích thì trả lại cho tôi.”

“Thích chứ.” Tôi quấn chặt áo khoác: “Thơm quá, Thịnh Minh Kì, cậu dùng nước hoa à?”

“Không có.”

Tôi hít một hơi thật sâu: “Là mùi sữa tắm, thơm quá.”

Cậu ta không nói gì, nhưng vô thức nắm chặt bút.

Đôi tai của Thịnh Minh Kì đỏ ửng.

Mặc dù là nhân vật phản diện, nhưng hiện tại cậu ta cũng chỉ là một học sinh cấp ba bình thường, có thể xấu đến mức nào chứ?

Tôi áp sát vào tai cậu ta, hỏi nhỏ: “Thịnh Minh Kì, cậu dùng sữa tắm loại nào thế?”

“Loại rẻ nhất trong cửa hàng tiện lợi.”

“Vậy tôi cũng đi mua về dùng.” Tôi cười xấu xa nói: “Như vậy tôi có thể mang theo mùi hương của cậu rồi.”

“Xoẹt.” một tiếng.

Đầu bút của Thịnh Minh Kì làm rách tờ giấy.

Thật sự không thể trêu chọc.

Tôi hành động có phần khác thường, khiến cả nhà bắt đầu để ý.

Sáng sớm cuối tuần, vừa ăn sáng xong, tôi đã ra ngoài tìm Thịnh Minh Kì làm bài tập.

Mẹ Giang bất chợt nói: “Thanh Thanh, con thay đổi rồi.”

Trong lòng tôi khẽ rung lên.

Với tính cách của cha mẹ, chuyện con gái mình đổi hồn sao có thể qua mắt họ được.

Tôi cố giữ bình tĩnh: “Thay đổi gì ạ?”

“Mấy hôm nay con siêng năng hẳn, không còn ham chơi nữa. Lâu lắm rồi mẹ chưa thấy con xin thêm tiền tiêu vặt, trong khi trước kia tháng nào con cũng tiêu sạch mười vạn.”

“Cũng lớp 12 rồi, không chăm chỉ thì không kịp nữa.”

Mẹ Giang nhìn tôi, khóe mắt dần hoe đỏ.

“Con ngoan lắm, Thanh Thanh.”

“Càng lúc con càng giống như trước kia.”

 

Loading...