Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Độc Ác, Công Lược Kẻ Phản Diện - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-05-31 21:20:25
Lượt xem: 277
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nguyễn Niệm Niệm rất xinh đẹp, đáng yêu và dễ thương, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo.
Rất hợp với hình tượng nữ chính ngôn tình.
Cô ta thấp hơn tôi một chút, tức giận đến mức hai má phồng lên.
Trong tiểu thuyết ngôn tình, chẳng phải thường nói, khi nữ chính tức giận trông giống cá nóc sao?
“Không được bắt nạt bạn Minh Kì! Tôi sẽ bảo vệ cậu ấy!”
“Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi bắt nạt cậu ta?”
“Cậu còn biện minh? Nếu không bắt nạt, sao cậu ấy lại nằm trên đất!”
“Cậu mở to mắt ra mà nhìn, cậu ta ngất xỉu, không phải ngã xuống đất.”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
“Hả?” Nguyễn Niệm Niệm lập tức luống cuống: “Cậu đánh ngất xỉu cậu ấy? Giang Thanh Nguyệt, sao cậu lại độc ác như vậy!”
Tôi:
“…”
Nguyễn Niệm Niệm nói xong, giọng lại trở nên mềm mại như sắp khóc.
Tôi thẳng thừng hét vào mặt cô ta: “Đúng rồi đấy, là tôi đánh ngất xỉu cậu ta. Nếu cậu còn nói nữa, tôi sẽ đánh luôn cả cậu!”
Cô ta sợ đến ngây người, mãi một lúc sau mới dám lên tiếng.
“Không có nam sinh nào chịu đưa cậu ta tới phòng y tế à?” Tôi nhìn quanh.
Các nam sinh đều tránh ánh mắt của tôi.
Giúp Thịnh Minh Kì chẳng khác nào đắc tội với Thịnh Ninh Dạ, bọn họ không dám.
Chỉ có nữ chính thánh mẫu Nguyễn Niệm Niệm thích làm anh hùng chính nghĩa.
Nhưng đáng tiếc, cô ta chỉ biết nói mà thôi.
Tôi thở dài, tự mình cõng Thịnh Minh Kì lên.
Đường đến phòng y tế chỉ mất năm phút, nhưng tôi đi mất gần nửa tiếng.
Ngôi trường tư thục rách nát này, ngay cả giáo viên cũng thờ ơ lạnh lùng đứng nhìn.
Tôi giúp Thịnh Minh Kì, một phần vì muốn bồi dưỡng cậu ta.
Một phần cũng là vì bản thân tôi – tôi từng bị xa lánh, từng biết thế nào là đói bụng.
Có một số điểm, tôi và cậu ta rất giống nhau.
Trên đường, Thịnh Minh Kì dường như tỉnh lại một lần.
Cậu ta nhìn thấy tôi cõng, kinh ngạc đến mức không thốt nên lời, rồi lại lâm vào hôn mê.
Nguyễn Niệm Niệm cũng đi theo đến phòng y tế.
Đưa Thịnh Minh Kì vào phòng xong, tôi ra ngoài mua một chai nước.
Khi quay lại, Thịnh Minh Kì đã tỉnh.
Tôi còn chưa vào phòng đã nghe Nguyễn Niệm Niệm nói:
“Minh Kì, thật tốt quá, cậu không sao rồi! Không uổng công tôi vất vả đưa cậu đến phòng y tế!”
Tôi thấy có chút buồn cười.
Cô ta chỉ đi theo sau tôi thôi, vất vả cái gì chứ?
Thịnh Minh Kì cụp mắt nhìn cô ta.
Cậu ta rất trắng, trắng đến mức có thể thấy rõ những mạch m.á.u nhỏ dưới mí mắt.
“Nguyễn Niệm Niệm...”
“Không cần cảm ơn tôi, cùng là bạn học nên giúp đỡ lẫn nhau mà!”
“Nguyễn Niệm Niệm, tôi chỉ ngất xỉu thôi, đâu có chết.”
“Hả?” Nữ chính ngây thơ ngẩng đầu nhìn.
“Người cõng tôi đến phòng y tế là Giang Thanh Nguyệt, không phải cậu. Cậu ở đây giành công lao gì?”
Thật bất ngờ.
Thịnh Minh Kì lại biết suy nghĩ?
Tôi còn tưởng cậu ta sẽ tin bất cứ lời nào Nguyễn Niệm Niệm nói.
Cảm giác trí thông minh không bị xúc phạm thật là dễ chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-doc-ac-cong-luoc-ke-phan-dien/chuong-4.html.]
“Đúng vậy, người đưa cậu ta vào phòng y tế là tôi.” Tôi đẩy cửa bước vào, không cho Nguyễn Niệm Niệm cơ hội nói thêm: “Cậu thừa dịp tôi không có mặt, cướp công lao, là có ý gì?”
Khuôn mặt nhỏ của Nguyễn Niệm Niệm lúc trắng lúc đỏ, cuối cùng chỉ biết xám xịt bỏ đi.
Tôi đưa chai nước cho Thịnh Minh Kì.
“Bác sĩ nói cậu bị hạ đường huyết, truyền dịch dinh dưỡng xong sẽ ổn hơn. Truyền xong tôi sẽ đưa cậu đi ăn, bồi bổ tử tế.”
Thịnh Minh Kì không nhận lấy, cậu ta cảnh giác nhìn tôi.
“Giang Thanh Nguyệt, cậu lại định giở trò gì?”
“Tôi muốn xin lỗi cậu.”
Thấy Thịnh Minh Kì nhíu mày khó hiểu, tôi nghiêm túc cúi đầu trước mặt cậu ta.
“Thật xin lỗi. Trước đây bắt nạt cậu, đó là lỗi của tôi. Từ nay tôi sẽ sửa đổi.”
Phòng y tế im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Thịnh Minh Kì không nói gì, tôi cũng im lặng.
Nói thế nào nhỉ... Dù tôi là nữ phụ độc ác, tôi vẫn có nguyên tắc và giới hạn.
Bạo lực học đường là không thể chấp nhận.
Dù chuyện đó không phải tôi làm, nhưng đã chiếm lấy thân thể này, tôi phải chịu trách nhiệm và sửa chữa.
Không biết qua bao lâu, Thịnh Minh Kì mới mở miệng: “Nếu tôi không tha thứ thì sao?”
“Đó là tự do của cậu. Xin lỗi là chuyện của tôi, cậu có quyền lựa chọn tha thứ hay không.”
“Tất nhiên tôi sẽ không tha thứ cho cậu.” Thịnh Minh Kì nhếch môi, cười lạnh: “Người đã giẫm đạp lên lòng tự trọng của tôi, cậu dựa vào đâu mà đòi tôi tha thứ?”
Theo lời cậu ta, một đoạn ký ức chợt ùa về trong đầu tôi.
Thịnh Minh Kì từng viết thư tình cho Giang Thanh Nguyệt ư?
Xem ra năm đó, cậu ta đã trúng tiếng sét ái tình với Giang Thanh Nguyệt.
Đó là lần đầu tiên một thiếu niên rung động.
Cậu ta đã viết một lá thư, bày tỏ tình cảm ngây ngô của mình một cách chân thành.
Nhưng Giang Thanh Nguyệt lại đọc to lá thư đó trước mặt mọi người, còn chế giễu cậu ta.
Từ đó về sau, Giang Thanh Nguyệt gặp cậu ta là tránh né.
Thịnh Minh Kì cũng từ yêu chuyển sang hận Giang Thanh Nguyệt.
Sau này, Nguyễn Niệm Niệm luôn đối xử tốt với cậu ta, cậu ta mới dần dần thích cô ta.
Thật là m.á.u chó...
Tôi im lặng, Thịnh Minh Kì cũng không nói thêm.
Đúng lúc đó, Nguyễn Niệm Niệm quay lại, phá vỡ sự im lặng.
Cô ta dẫn theo mấy bạn học khác, chỉ tay về phía tôi.
“Chính là cậu ta, cậu ta đã đánh bạn Minh Kì ngất xỉu!”
Tôi thật muốn bổ não cô ta ra xem thử.
Bác sĩ đã nói rõ là hạ đường huyết, chẳng lẽ cô ta không nghe thấy chữ nào sao?
“Nguyễn Niệm Niệm, nếu cậu không biết hạ đường huyết nghĩa là gì, có thể lên Baidu tra một chút–”
Còn chưa nói hết câu,
Thịnh Minh Kì lên tiếng: “Đúng vậy, chính là cậu ta.”
Cậu ta ngẩng đầu, ánh mắt âm u, ngập đầy sát khí nhìn tôi.
“Chính là Giang Thanh Nguyệt đánh tôi.”
Tôi thật sự hối hận.
Lúc Thịnh Minh Kì ngất xỉu, đáng lẽ phải giẫm lên cậu ta một phát.
Kết quả là, Thịnh Minh Kì vừa tỉnh lại đã bị giao cho nhiệm vụ quét dọn khuôn viên trường.
Tôi nhìn thân hình gầy gò đang cố gắng làm việc kia,
Trong lòng thầm chửi đáng đời, nhưng vẫn không nhịn được mà bước đến, túm lấy cổ áo cậu ta.
“Thịnh Minh Kì, hôm nay ở phòng y tế, cậu có ý gì?”
“Không có ý gì cả.” Giọng cậu ta thản nhiên.