Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Độc Ác, Công Lược Kẻ Phản Diện - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-05-31 21:17:04
Lượt xem: 287

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hệ thống sợ hãi ngậm miệng lại.

Có lẽ, cốt truyện cũng chẳng thể nằm trong tầm kiểm soát của tôi.

Một sáng nọ, cha mẹ đột nhiên gọi tôi:

“Con trang điểm đi, hôm nay đến Thịnh gia để đính hôn.”

Đính hôn?

Tôi trợn tròn mắt.

Người mẹ của nguyên chủ chỉ vào tôi: “Quần áo đã chuẩn bị xong rồi, lát nữa trang điểm cho đẹp vào, mê hoặc Thịnh Ninh Dạ cho mẹ.”

Cái gì?

Khoan đã, không đúng lắm.

“Bây giờ đã đính hôn rồi sao? Con còn chưa đủ tuổi, còn phải thi đại học nữa…”

“Thì sao chứ? Đợi con thi xong, Thịnh Ninh Dạ đã bị người khác cướp mất rồi.”

“Mẹ, con không muốn đính hôn, càng không muốn đính hôn với anh ta.”

“Con bé này, nói bậy bạ gì thế?”

Người cha của nguyên chủ nghiêm nghị phê bình tôi:

“Tài sản của Thịnh gia đang tăng giá trị rất lớn. Nếu họ liên kết với người khác thì lợi ích của gia đình chúng ta sẽ bị ảnh hưởng.

“Cha hỏi con, cách nào có thể củng cố mối quan hệ vững chắc nhất? Đúng vậy, đó là thông qua hôn nhân.”

“Con kết hôn với đại thiếu gia Thịnh gia, đó là lựa chọn có lợi nhất. Sau đó, con có thể tiếp tục học, địa vị cũng sẽ được củng cố.”

Mùi tham lam quá nồng nặc.

Nói vòng vo tam quốc, câu nào cũng chỉ toàn mùi tiền.

Đây thực sự là cha mẹ ruột của tôi sao?

Thấy tôi không nhúc nhích, cha Giang thúc giục: “Ngẩn người gì thế? Nhanh lên nào.”

Tôi đảo mắt, nở nụ cười ngoan ngoãn: “Vâng ạ, cha mẹ, con nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

Hì hì, ta đây là nữ phụ độc ác mà?

Tôi nhất quyết không để cho bọn họ toại nguyện đâu!

Để chào đón tôi, Thịnh gia đã trang trí biệt thự vô cùng lộng lẫy.

Có thể thấy, họ rất coi trọng “mối quan hệ hợp tác” lần này.

Tôi nhìn thấy nam chính Thịnh Ninh Dạ.

Hắn ta mang dáng vẻ của một người quân tử.

Tôi không hứng thú với những người đàn ông đẹp trai kiểu đó.

Những người lớn tuổi đang trò chuyện xã giao.

Thịnh Ninh Dạ đột nhiên đi đến gần tôi, hạ giọng:

“Giang Thanh Nguyệt, tôi đã nói rồi, tôi không thích cô. Sao cô cứ bám lấy tôi vậy?”

Tôi ngạc nhiên nhìn hắn ta.

Thịnh Ninh Dạ trên mặt đầy vẻ chán ghét:

“Tôi biết ý đồ của cô. Cô muốn ở bên tôi, nhưng tôi không đồng ý, nên cô liền dùng thế lực của gia tộc để ép tôi. Cô thích tôi đến vậy sao?

“Aizz, Khổng Tử từng nói, chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó nuôi.”

Tôi: “?”

Anh trai à, anh cảm thấy mình rất ngầu khi đột nhiên trích dẫn mấy câu nổi tiếng sao?

Thịnh Ninh Dạ khoát tay, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía xa:

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

“Tôi sẽ không bao giờ cưới cô.”

Nói xong câu đó, hắn ta dừng lại hai giây, dường như muốn nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của tôi.

Nhưng vẻ mặt tôi lại giống như vừa nuốt phải một con ruồi chết.

“Tôi không phải là không thể cưới cô. Vì áp lực gia đình, tôi sẽ đính hôn với cô, nhưng tôi hy vọng cô biết rõ, một người phụ nữ sặc mùi đồng tiền như cô, Thịnh Ninh Dạ tôi chướng mắt!”

Tôi: “Ngu ngốc.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-doc-ac-cong-luoc-ke-phan-dien/chuong-2.html.]

“Cô nói gì?”

Tôi lười để ý đến hắn ta, quay đầu nhìn lên tầng hai của biệt thự.

Trước một ô cửa sổ nhỏ, Thịnh Minh Kì đang cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt lạnh băng.

Chuyển sang phòng khách, chính thức bàn chuyện hôn sự.

Thịnh gia rất coi trọng, những người có mặt đều là người có địa vị.

Cả phòng khách rộng lớn, gần như chật kín người.

Thịnh Ninh Dạ ngồi bên cạnh tôi, vẻ mặt kiêu ngạo, lạnh lùng.

Hắn ta chính là nhân vật chính của ngày hôm nay.

Mọi người đều biết, hắn ta sắp trở thành con rể của Giang gia, hưởng vinh hoa phú quý suốt đời.

Mẹ tôi che miệng cười: “Tiểu Thịnh thật ưu tú, không hổ danh là người khiến Thanh Thanh nhớ thương cả ngày.”

“Nào có đâu, Thanh Thanh cũng rất xinh đẹp mà.”

Nâng ly chúc rượu, toàn là những lời khách sáo.

Khen ngợi xong, cuối cùng cũng vào chủ đề chính.

“Hôm nay chúng ta đến đây, chính là muốn hỏi ý kiến của hai bên, hai đứa trẻ đều đã đến tuổi, có thể liên hôn để thúc đẩy mối quan hệ này lên một bước nữa không?”

“Tất nhiên, tất nhiên là được rồi!”

“Theo phong tục của người xưa, chúng tôi đã xem tuổi của hai đứa, quả thật rất hợp nhau.”

“Vậy thì quá tốt rồi!”

Tôi đột nhiên đứng dậy, cắt ngang lời họ:

“Các vị trưởng bối, nếu mọi thứ đã chuẩn bị xong, vậy để con đích thân tuyên bố.”

Tôi rút một bông hồng từ bình hoa, ánh mắt nhìn quanh hội trường.

Ra vẻ như sắp cầu hôn.

Sắc mặt Thịnh Ninh Dạ tái mét: “Cô lại định làm trò gì nữa? Đừng có làm mất mặt!”

Hắn ta vội đưa tay ra muốn giật lấy bông hoa, nhưng hụt mất.

Tôi đi qua đám đông.

Trước ánh mắt của mọi người, tôi bước đến góc phòng.

Mỉm cười với Thịnh Minh Kì.

“Kết hôn với tôi nhé?”

Đôi mắt đen láy của Thịnh Minh Kì không biểu lộ chút cảm xúc nào.

Cậu ta nghĩ tôi đang trêu đùa cậu ta.

Mọi hành động của tôi đều như đang chọc ghẹo cậu ta.

Cả hội trường rơi vào im lặng.

Mẹ tôi lập tức đứng dậy: “Thanh Thanh, con nói gì vậy? Đừng hồ đồ!”

“Có vấn đề gì sao?” Tôi nhướng mày: “Cuộc hôn nhân của Thịnh gia, chỉ cần là thiếu gia Thịnh gia là được, vậy thì con chọn Thịnh Minh Kì.”

“Nhưng cậu ta là...” Mẹ Giang muốn nói lại thôi.

Những người khác trong Thịnh gia thì không kiêng nể gì cả.

Mẹ Thịnh hừ lạnh: “Thanh Thanh, nó thì tính là thiếu gia gì chứ, chỉ là một đứa con hoang, sao xứng với con được.”

Cha Thịnh lạnh giọng: “Tôi đã nói rồi, nên nhốt nó trong phòng, tránh để lại gây ra chuyện.”

Ngay cả Thịnh Ninh Dạ cũng nhíu mày:

“Giang Thanh Nguyệt, cô đang giận dỗi với tôi sao? Tôi đã nói rồi, tôi sẽ cưới cô, cô không cần phải làm mấy trò trẻ con này.”

“Tôi không quan tâm anh thích gì.”

Tôi đảo mắt khinh thường, rồi giả vờ ấm ức:

“Cha mẹ, vừa nãy Thịnh Ninh Dạ còn nói con sặc mùi đồng tiền, con không hiểu, anh ta là đang mắng con hay mắng cả nhà chúng ta?

“Con thì không sao, vì gia tộc, con có thể chịu thiệt… Chỉ sợ Thịnh Ninh Dạ một bên khinh thường hai người, một bên lại ôm đùi hai người để trèo lên, haiz.”

Sắc mặt của cha mẹ tôi lập tức trầm xuống: “Đây là chuyện gì?”

Thịnh Ninh Dạ không ngờ tôi sẽ mách lẻo.

Loading...