[Xuyên Nhanh] Nữ phụ không dễ chọc (2) - Chương 77: Chị gái không dễ chọc (77)
Cập nhật lúc: 2024-11-04 17:42:08
Lượt xem: 40
Biết rằng Uông Thư Lan vì bảo vệ bản thân đã đẩy Diêu Dao ra để chắn đao của Tưởng Điềm Điềm, người dân của thôn họ Chu gần như nổi điên.
Bọn họ không hiểu gì về lý lẽ lớn lao, cũng không nói được lời hay ý đẹp, chỉ biết Diêu Dao là người thành công nhất của thôn họ Chu, ai muốn hủy hoại cô tức là hủy hoại gốc rễ của thôn họ Chu, hủy hoại tương lai của quê nhà họ Chu, vì vậy chưa kịp cho nhà họ Uông phản ứng, người dân thôn họ Chu đã ùn ùn vây quanh nhà họ Uông.
“Cả nhà các người thật vô lương tâm, lại đẩy một đứa trẻ ra chắn dao, không sợ trời đánh hay sao!”
“Từ lâu đã biết nhà họ Uông không phải thứ tốt đẹp gì, không ngờ Uông Thư Lan làm mẹ mà độc ác như vậy, thật đáng ghê tởm!”
“Nếu không phải Dao Dao không có chuyện gì, thì chúng tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu!”
“Đúng! Không bỏ qua!”
Mỗi bước mỗi xa
Ba mẹ nhà họ Uông tức giận ôm n.g.ự.c kêu la, cậu Uông thì muốn tranh cãi với người dân thôn họ Chu, nhưng nhìn thấy bọn họ cầm cuốc, gậy, cửa bị đập ầm ầm, lại sợ hãi, đúng lúc này, thím hai Chu tinh mắt thấy tình hình không ổn, nhận ra giọng nói quen thuộc đang muốn chạy trốn—
“Các người xem, đó có phải là Uông Thư Lan không!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-nu-phu-khong-de-choc-2/chuong-77-chi-gai-khong-de-choc-77.html.]
Chính chủ đã đến, người nhà họ Chu đang tức giận chẳng còn quan tâm đến nhà họ Uông không ra ngoài, lập tức xông tới.
Thím hai Chu đau lòng cho Diêu Dao bao nhiêu, thì chán ghét Uông Thư Lan bấy nhiêu, cầm đầu nói, “Suốt mười mấy năm qua, cô chỉ lo cho bản thân mình sống tốt, bỏ mặc Dao Dao, khó khăn lắm mới có chút lương tâm nhận con bé về, mà còn không đối xử tốt với con bé, rốt cuộc cô làm mẹ kiểu gì? Cô nuôi ra đứa con trai đứa con gái, một người cố ý gây thương tích, một người cố ý g.i.ế.c người, cũng may Dao Dao phúc lớn mạng lớn, nếu không sớm đã bị cô làm hại c.h.ế.t rồi, trên đời này sao lại có người như cô chứ?”
Người dân thôn họ Chu nhìn Uông Thư Lan không ai không đầy phẫn nộ, “Đúng vậy, cô có xứng với bác gái Chu không? Có xứng với Vượng Xuân không? bọn họ đối xử tốt với cô thế nào, tiền thì không cần cô kiếm, việc cũng không cần cô làm, cô vẫn không hài lòng, lúc nào cũng muốn cái này cái kia, nếu không phải vậy, sao Vượng Xuân lại nghĩ đến chuyện đi chạy xe kiếm tiền, sao lại chết? Cô là thứ tai tinh, thật sự ai gần cô thì kẻ đó xui xẻo!”
“Vượng Xuân vừa mới chôn xong cô đã chạy đi, lúc đó đi thoải mái ghê, nói là đi thành phố tìm ông chủ hưởng phúc, giờ sao lại trở về trong tình trạng thảm hại như vậy, có phải ông chủ ở thành phố cũng bị cô hại c.h.ế.t không? Không ngờ nói người làm thì trời nhìn, Uông Thư Lan, đây chính là báo ứng!”
“Im miệng, các người im miệng!”
Uông Thư Lan đã chịu đủ, ở nhà họ Tưởng thì làm cháu, ở đồn cảnh sát thì làm cháu, trước mặt phóng viên thì làm cháu, giờ trở về cái nơi không ai thèm tới này, bà ta còn phải giả vờ làm cháu nữa sao!
Uông Thư Lan kéo khẩu trang xuống, “Cả đời bán mặt cho đất bán lưng cho trời, các người hiểu cái rắm gì! Chu Dao cũng không nói gì cần các người đứng ra bảo vệ, nó là con gái tôi hay con gái các người mà cần các người quản? Một đám nhiệt tình như vậy chẳng qua là thấy nó có triển vọng, muốn lấy được lợi ích từ nó, ai hơn ai kém, tôi khinh!”
Lời này không chỉ nhằm vào thím hai Chu, mà còn chửi cả người dân thôn họ Chu, ngay cả trưởng thôn ban đầu còn khuyên mọi người đừng quá kích động cũng nổi giận, huống chi là những người trẻ tuổi, Uông Thư Lan vừa la hét rằng các người dám động tay thử xem, vừa không nhịn được lùi về phía cửa nhà, đúng lúc này, bà ta thấy cửa sau lưng mở ra, nhưng chưa kịp phản ứng lại đã cảm thấy một sức mạnh lớn, trực tiếp đẩy bà ta ra ngoài.