[Xuyên Nhanh] Nữ phụ không dễ chọc (2) - Chương 66: Chị gái không dễ chọc (66)
Cập nhật lúc: 2024-11-03 18:26:29
Lượt xem: 29
Dương Tiêu nắm c.h.ặ.t t.a.y rồi lại buông, buông rồi lại nắm, cuối cùng vẫn phải chịu thua dưới quyền lực tuyệt đối, chỉ sau khi rời khỏi biệt thự của cha Dương, cậu ta lập tức gọi điện cho mẹ Dương, giọng điệu đầy căm phẫn, “Mẹ, mẹ cứ để như vậy sao? Mẹ cam lòng để cái đứa con hoang đó cướp đi mọi thứ của chúng ta sao?”
Mẹ Dương lúc này thật sự không còn tâm trí cho cậu ta. Bà ta đã giúp Dương Tiêu vài lần, thậm chí trong lòng còn cảm thấy những chuyện này không đáng kể, chỉ vì thái độ của cha Dương đã khiến bà ta có cảm giác như trời có sập cũng có người đỡ, đến khi cha Dương nói nếu còn gây rối thì sẽ đuổi cậu ta đi nơi khác, bà ta vẫn còn giữ chút hy vọng, có lẽ chỉ đang dọa bà ta mà thôi?
Lại không ngờ cha Dương lại nghiêm túc như vậy.
Trong lúc bà ta đang bận rộn xử lý những rắc rối cho Dương Tiêu ở Mỹ, thì đứa con riêng đã được đưa về nhà và công nhận, ngay cả bà cụ Dương cũng đã quên mất Dương Tiêu, bà ta đã gây rối, gia đình bà ta cũng đến gây rối, nhưng gây rối vẫn không mang lại chút cơ hội nào cho bà ta, cha Dương thậm chí còn muốn ly hôn với bà ta.
Bà ta không thể đồng ý ly hôn, nếu ly hôn thì chẳng phải bà ta sẽ không còn chút hy vọng nào nữa sao?
Trong những cuộc hôn nhân thương mại như bọn họ, trước khi kết hôn đều ký hợp đồng tiền hôn nhân, có thể cha Dương sẽ không keo kiệt, những gì thuộc về bà ta sẽ không thiếu, nhưng so với nhà họ Dương thì có tính là gì?
Giữa hai vợ chồng bọn họ, tình cảm luôn không nhiều, cha Dương thì ở bên ngoài liên tục thay đổi phụ nữ, bà ta đều giả vờ không thấy, chỉ nghĩ rằng sau này nhà họ Dương sẽ thuộc về con trai mình. Nhưng giờ đây, khi con trai sắp trưởng thành, chỉ cần chờ đến khi tốt nghiệp đại học là có thể vào nhà họ Dương, thì mọi thứ lại đảo lộn đến nghiêng trời lệch đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-nu-phu-khong-de-choc-2/chuong-66-chi-gai-khong-de-choc-66.html.]
Ly hôn, bà ta không cam lòng.
Không ly hôn, có thể sau này còn phải nhìn mặt con hoang đó mà sống.
Giọng mẹ Dương đầy mệt mỏi, “Mẹ còn có cách nào nữa, mẹ có thể làm gì, trước đây mẹ đã cảnh báo con không được gây chuyện nữa, nhưng con lại coi như gió thoảng bên tai, quay đầu lại thì điên cuồng vì một con nhỏ c.h.ế.t tiệt, giờ thì tốt rồi, vì một con bé mà mất hết mọi thứ, mẹ còn có thể làm gì nữa.”
Mẹ Dương thật sự không hiểu, Tưởng Điềm Điềm dựa vào cái gì mà khiến con trai bà ta quay cuồng như vậy, nói về sắc đẹp cũng không phải tuyệt sắc, nói về thủ đoạn thì theo bà ta thấy thật thấp kém, nhưng con trai bà ta lại như bị trúng bùa mê, nói gì cũng nghe.
Chỉ cần nghĩ đến việc mất tất cả những gì đã vất vả gây dựng trong hơn mười năm vì một thứ như vậy, mẹ Dương cảm thấy muốn g.i.ế.c người, trong khi Dương Tiêu nghe mẹ nói tới Tưởng Điềm Điềm, hiếm hoi không nhảy lên phản bác, cũng không nói gì khác, mẹ Dương nghĩ cậu ta vẫn còn nhớ đến con bé đó, tức giận đến mức cúp máy.
Ngồi trong xe, nhìn lại những bức ảnh đã chụp với Tưởng Điềm Điềm, rồi nhìn vào hợp đồng chuyển nhượng công ty mà cha Dương vừa ném qua, gương mặt Dương Tiêu trong bóng tối lúc thì dịu dàng, lúc thì lạnh lùng.
Tưởng Điềm Điềm, Tưởng Điềm Điềm…
Mỗi bước mỗi xa
Giữa bọn họ đã đến lúc tính sổ rồi.