Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 99: Đánh Rơi Trân Bảo (95)
Cập nhật lúc: 2025-02-24 15:33:53
Lượt xem: 30
Điêu Xuyên nghe bà Trì nói vậy, mắt sáng lên. Mẹ nuôi của con gái chẳng phải là bà vợ nhà giàu sao? Bà ta chắc chắn giàu có hơn Tiêu Tiêu, người đã bị đuổi khỏi nhà họ Trì. Hắn lập tức chuyển mục tiêu.
Hắn đứng dậy, cười ha hả nói với bà Trì: “Nếu bà đã nuôi con gái tôi lâu như vậy, cho cha ruột của nó chút tiền cũng đâu có quá đáng, tôi đã không ở bên con bé bao nhiêu năm rồi, cũng phải được bồi thường chứ.”
“Bà là bà lớn nhà giàu, có nhiều tiền, cho tôi thêm chút cũng có sao.”
Những lời vô sỉ đến cực điểm của hắn quả thực đã phá vỡ mọi chuẩn mực của bà Trì. Bà tức giận đến run cả tay, không thể tin được vào tai mình: “Ông đang nằm mơ sao! Còn dám đòi tiền của tôi! Tôi nói cho ông biết là không bao giờ có chuyện đó!”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
“Ông cũng đừng hòng động đến Tiêu Tiêu, tôi sẽ đưa con bé đi.” Vẻ mặt bà Trì tràn đầy chán ghét.
Đưa đi? Không được!
Nếu bà Trì đưa Tiêu Tiêu đi, ai sẽ cho hắn tiền?
Nhưng ánh mắt bà Trì kiên quyết, Điêu Xuyên do dự một chút, rồi đưa ra một cách khác: “Vậy thế này đi, bà cho tôi 500 vạn, tôi sẽ giao con gái này cho mấy người, thế nào?”
Bà Trì hoàn toàn choáng váng. Lời đề nghị của Điêu Xuyên một lần nữa vượt quá giới hạn chịu đựng của bà. Cái giọng điệu rao bán con gái của hắn quá sức trơ trẽn, khiến bà nhất thời không nói nên lời.
Vẻ mặt Tiêu Tiêu hoàn toàn suy sụp. Cô cảm thấy lòng tự trọng của mình như bị chà đạp xuống đất, nát thành bùn.
Những người xung quanh đều khẽ tặc lưỡi. 500 vạn tệ đó, con số này không hề nhỏ. Gã đàn ông này đúng là dám hét giá trên trời. Nghe hắn nói cứ như đang bán con gái vậy, không ít người lộ rõ vẻ khinh thường.
Bà Trì hồi phục tinh thần, vẫn kiên quyết từ chối: “Không thể nào!”
Điêu Xuyên thấy vậy cũng nổi giận, vỗ đùi tiếp tục gào khóc, lớn tiếng kêu la: “Mọi người đến phân xử giúp tôi đi, bà này muốn cướp con gái tôi, làm tôi sống khổ cả đời! Không có con gái nuôi tới già, sau này tôi biết sống sao đây!”
Vô số ánh mắt hiếu kỳ xung quanh như gai nhọn đ.â.m vào người bà Trì, khiến bà vô cùng khó chịu. Tiếng la hét ồn ào của Điêu Xuyên làm đầu bà đau như búa bổ. Vài lần bà định mở miệng nhưng đều bị át đi. Cảm xúc lên đến đỉnh điểm, bà Trì cuối cùng cũng mất bình tĩnh.
“Câm miệng! Nếu không phải vợ ông ác độc tráo đổi con tôi và Tiêu Tiêu, thì đã không có chuyện ngày hôm nay!” Bà Trì gần như gầm lên những lời này, khiến mọi tiếng ồn ào đột ngột im bặt.
“Mẹ!” Tiêu Tiêu kinh hoàng nhìn bà Trì. Sao mẹ lại có thể vạch trần thân thế của cô trước mặt bao nhiêu người thế này? Rồi cô phải sống sao đây?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-99-danh-roi-tran-bao-95.html.]
Khách khứa trong quán trà ai nấy đều trợn tròn mắt. Trời ơi, họ vừa chứng kiến một màn kịch siêu phẩm. Chuyện này còn ly kỳ hơn cả mấy tin tức giải trí giật gân.
Sau khi trút hết cơn giận, bà Trì thở hổn hển. Bà nhìn vẻ mặt méo mó của Tiêu Tiêu, từ từ cảm thấy hối hận. Dù thế nào đi nữa, bà cũng không nên đem chuyện xấu trong nhà phơi bày cho người ngoài xem. Ở đây còn có rất nhiều người đang dùng điện thoại quay phim. Dù là bà hay Tiêu Tiêu, đều mất hết mặt mũi rồi.
Mặt bà Trì nóng bừng lên. Bà muốn kéo Tiêu Tiêu rời đi. Giờ phút này, bà không còn chút thương xót nào với Tiêu Tiêu nữa. Hai khuôn mặt giống nhau kia khiến bà ghê tởm đến buồn nôn.
Nghĩ đến việc Vân Xu đã lớn lên trong một gia đình như thế, ruột gan bà Trì như muốn nát tan.
Điêu Xuyên liều mạng ngăn cản không cho hai người đi. Số tiền nợ cờ b.ạ.c lần trước hắn vẫn chưa trả hết. Hắn không nhịn được lại lao vào sòng bạc, rồi lại thua sạch túi, nợ nần chồng chất. Lúc này, nếu để Tiêu Tiêu và bà già kia chạy thoát, hắn coi như xong đời.
Nghe nói nhà giàu ở những nơi có bảo vệ nghiêm ngặt. Nếu Tiêu Tiêu bị đưa về nhà họ Trì, hắn muốn tìm cô ta sẽ càng khó khăn hơn.
Hai bên giằng co, lôi kéo nhau trong quán trà. Nhân viên phục vụ thấy tình hình như vậy cũng xông lên giúp đỡ. Chuyện đã leo thang thành ẩu đả, họ không thể làm ngơ được nữa. Những khách hàng khác cũng đến hỗ trợ, không thể để một người đàn ông bắt nạt hai người phụ nữ được.
Điêu Xuyên dù khỏe đến đâu cũng không thể thắng nổi nhiều người vây hãm. Hắn bị kéo ra xa khỏi hai người phụ nữ. Thấy mục đích không thể đạt được, hắn trực tiếp trở mặt, chế nhạo bà Trì: “Bà tưởng con nhỏ đó là thứ tốt đẹp gì sao? Nó khôn ranh lắm đó. Chỉ có loại già đầu óc có vấn đề như bà mới bị nó lừa cho xoay như chong chóng thôi.”
Bà Trì dĩ nhiên không tin lời hắn nói. Dù tình cảm của bà dành cho Tiêu Tiêu có phức tạp đến đâu, bà cũng không cho phép ai bôi nhọ cô: “Ông còn dám ăn nói xằng bậy!”
Điêu Xuyên bị giữ chặt phía sau, cười khẩy: “Tôi không hề nói bậy đâu. Lúc đó chính tai tôi nghe thấy con nhỏ c.h.ế.t tiệt kia gọi điện thoại, nói là đang nghĩ cách quay lại nhà họ Trì, nhờ người khác giúp đỡ.”
Hắn thuật lại y nguyên mấy câu mà Tiêu Tiêu đã nói trước đó.
Sắc mặt Tiêu Tiêu lập tức biến đổi. Cô nhớ lại có lần nửa đêm mình gọi điện thoại cho bạn, nhờ bạn giúp tìm hiểu tin tức về Vân Xu và Trì Châu. Bạn bè ai lại giúp không công bao giờ, Tiêu Tiêu nói lấp lửng vài câu, ám chỉ rằng mình sẽ quay lại nhà họ Trì. Cô không ngờ những lời đó lại bị Điêu Xuyên nghe được.
Giờ phút này, lời nói của Điêu Xuyên giáng cho cô một đòn chí mạng. Quá kinh hãi, vẻ mặt Tiêu Tiêu không kịp che giấu, bị rất nhiều người nhìn thấy. Bà Trì cũng nhận ra điều bất thường, thần sắc bà trở nên trống rỗng.
Tiêu Tiêu không hề nói với bà những điều này.
Hóa ra con bé vẫn luôn ngụy trang trước mặt bà sao?
Bà vẫn luôn bị con bé lừa gạt?