Cách đó không xa, trong một góc tối, Đổng Bân ngồi ở ghế sau xe, không thoải mái kéo cổ áo lên. Cả người anh cảm thấy gò bó: “Nhất định phải mặc bộ đồ này sao? Thật không quen chút nào. Lát nữa nếu có việc gì, hoạt động cũng không tiện.”
“Anh có thể mặc cảnh phục. Nhìn xem những người đó còn lên không.” Bùi Dã Mục nói. “Những người đó” trong miệng anh tự nhiên là chỉ những kẻ buôn lậu.
Đổng Bân ngượng ngùng cười: “Tôi chỉ nói vậy thôi. Đương nhiên nhiệm vụ vẫn là quan trọng nhất.”
Nếu đối phương thay đổi địa điểm, nhiệm vụ lần này chẳng khác nào “kiếm củi ba năm thiêu một giờ”.
Người đàn ông bên cạnh anh cũng mặc một bộ vest. Anh không đeo cà vạt, cổ áo sơ mi trắng tùy ý cởi một nút. Nửa khuôn mặt anh giấu trong bóng tối. Tay áo dài bên tay phải anh xắn lỏng lẻo đến khuỷu tay, cánh tay trắng lạnh đặt trên cửa sổ xe.
Cả người anh trông có vẻ tùy hứng và lười biếng, nhưng khí chất không hề giảm sút, ngược lại còn có vẻ rất tự nhiên.
Đổng Bân thử xắn tay áo lên, phát hiện trông rất kỳ quặc nên lại im lặng thả tay áo xuống. Anh tự an ủi mình rằng mỗi người có một phong cách phù hợp khác nhau, lão Bùi đi theo phong cách này.
Còn anh thì theo phong cách mạnh mẽ, không thể ép buộc.
Người trên du thuyền ngày càng đông. Đổng Bân nhìn thời gian: “Không sai biệt lắm. Những người khác đã hành động, chúng ta cũng chuẩn bị lên thôi.”
Trước khi xuống xe, anh lại nhắc lại nội dung nhiệm vụ một lần nữa.
Cuối cùng, Đổng Bân nhìn về phía Vân Xu, nghiêm túc nói: “Vân tiểu thư, xin hãy chú ý đến sự an toàn của bản thân. Cô cứ đi theo sau lão Bùi là được, ngàn vạn lần đừng chạy lung tung.”
“Hiểu rồi.” Vân Xu trả lời.
Trước đó, Bùi Dã Mục thấy Vân Xu có vẻ hứng thú với vũ hội hóa trang nên đã hỏi cô có muốn làm bạn nhảy của anh không.
Vân Xu ban đầu hơi do dự, nhưng nghĩ kỹ lại, hai người họ thuộc đội hỗ trợ. Bùi Dã Mục phụ trách bắt những người khả nghi và tìm kiếm địa điểm giao dịch. Cô chỉ cần phối hợp với anh, che giấu hành động một chút là được.
Những hành động khác đều do cục cảnh sát đảm nhận.
Vân Xu khoác tay Bùi Dã Mục, hai người đi về phía cầu thang mạn tàu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-953-hoa-hong-trang-cua-thanh-pho-hon-loan-50.html.]
Ánh mắt Bùi Dã Mục lơ đãng, ngón tay thon dài kẹp chiếc thiệp mời, tùy ý đưa về phía bên phải.
Người hầu cúi người, mỉm cười nhận lấy, cúi đầu mở ra xem xét. Bóng dáng duyên dáng của anh nhẹ nhàng lướt qua bên cạnh, để lại một làn hương thơm thoang thoảng, quyến rũ lòng người.
Anh không nhịn được ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy một bóng lưng thon thả, uyển chuyển nhẹ nhàng mà tao nhã.
Hóa ra thật sự có người chỉ cần một bóng lưng cũng đủ khiến người khác nhớ mãi không quên. Cho đến khi chiếc thiệp mời tiếp theo được đưa đến trước mắt, người hầu mới bừng tỉnh, cố gắng kìm nén sự mất mát trong lòng và tiếp tục công việc của mình.
Tàu Marian được đầu tư rất lớn, tiện nghi đầy đủ, bao gồm không chỉ bể bơi, thư viện, phòng tập thể thao, thang máy… mà còn có cả một công viên giải trí nhỏ.
Vân Xu và Bùi Dã Mục thu hút vô số ánh mắt trên đường đi. Nói đúng hơn, phần lớn ánh mắt đều đổ dồn vào Vân Xu.
Chiếc váy dạ hội màu trắng thanh lịch ôm sát cơ thể, tôn lên vóc dáng hoàn hảo đến từng centimet. Làn da lộ ra bên ngoài dường như phát sáng. Cô đeo một chiếc mặt nạ lông vũ, đôi mắt long lanh lay động lòng người, như chứa đựng ánh trăng.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Dù không nhìn rõ khuôn mặt, cô vẫn là tâm điểm của mọi người.
Bùi Dã Mục dừng bước, đôi mắt đen nhìn về phía người bên cạnh. Anh chạm phải ánh mắt nghi hoặc vô tội của cô, vẻ mặt anh có chút trầm tư: “Cái này thật là… ngoài dự kiến của anh.”
“Sao vậy? Có tình huống bất ngờ à?” Giọng Đổng Bân truyền đến từ chiếc tai nghe nhỏ.
“Không có gì.” Bùi Dã Mục thu hồi ánh mắt.
Vân Xu nhỏ giọng nói: “Là em ảnh hưởng đến anh sao?”
Bùi Dã Mục khẽ cười, lười biếng nói: “Đừng nghĩ nhiều. Em là trợ lý của anh, cứ theo sát anh là được.”
Nếu anh đã đưa cô lên đây, anh sẽ đưa cô về an toàn.
Hai người dự định đi một vòng ở tầng một của du thuyền trước để thăm dò tình hình xung quanh.
Đi ngang qua chiếc bàn rượu mà người hầu đang bưng, trên đó bày những ly cocktail màu sắc quyến rũ. Màu rượu xanh trong suốt giống như mặt biển ban ngày. Trên miệng ly thủy tinh còn có một lát chanh, trông càng đẹp hơn dưới ánh đèn.