Bùi Dã Mục khẽ cười, chân anh khẽ đẩy chiếc ghế ra sau rồi ngồi xuống.
“Vậy xem ra suy nghĩ của anh rất thú vị.”
Ôn Minh Hàm nhìn vào khoảng cách rất gần giữa hai người, khóe môi anh vẫn giữ nguyên nụ cười: “Bùi tiên sinh dường như có cách giải thích khác.”
Bùi Dã Mục nói: “Tôi có thể giải thích gì chứ? Người đã vào tù rồi, giải thích nhiều cũng vô ích. Cuộc đời anh ta đã đi đến cuối con đường.”
“Có lẽ khi anh ta nhìn thấy mộ của người thân, cuộc đời anh ta cũng đã kết thúc rồi.”
Vân Xu nghe hai người đối thoại, cũng suy nghĩ theo nhưng không tìm ra kết quả. Tương lai đầy những điều không chắc chắn. Nếu không đi con đường đó, vĩnh viễn không thể biết điều gì sẽ xảy ra phía sau.
Bùi Dã Mục khẽ nhắm mắt, giọng nói lười biếng: “Tôi vẫn luôn cho rằng nếu xã hội không có luật pháp, mà chỉ dựa vào lòng thù hận để hành động, thì xã hội sẽ hoàn toàn rơi vào hỗn loạn. Đó là một cách làm ngu ngốc. Một khi bị phát hiện, chẳng khác nào tự hủy hoại tương lai của chính mình.”
“Xã hội vốn đã hỗn loạn. Kẻ có quyền thì nghênh ngang, người nghèo thì khóc than bên đường. Khoảng cách giàu nghèo chỉ ngày càng lớn. Nếu cứ để mặc như vậy, thành phố này sẽ mất đi cơ hội cứu vãn cuối cùng.”
Thái độ của Ôn Minh Hàm ôn hòa, nhưng giọng nói lại rất chân thành.
“Hơn nữa, có lẽ so với việc có được một tương lai mới, họ còn sẵn sàng trả giá cả mạng sống và linh hồn để chấm dứt tội ác.”
Hai người có vẻ ngoài rất đẹp ngồi đối diện nhau, lẽ ra phải thu hút nhiều ánh mắt, nhưng bầu không khí căng thẳng khiến mọi người tự giác ngồi ra xa hơn.
Khí thế ở đó có thể nói là đáng sợ. Có người lặng lẽ nhìn cô gái ngồi ở giữa với ánh mắt ngưỡng mộ.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Thật là giỏi!
Vân Xu ngồi ở giữa, yên lặng khuấy cà phê. Sau đó, hai người đồng thời nghiêng đầu, một người thì lười biếng, một người thì tao nhã.
“Cô thấy thế nào?”
“Ý kiến của Vân tiểu thư là gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-944-hoa-hong-trang-cua-thanh-pho-hon-loan-41.html.]
Thái độ của hai người rất ôn hòa, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào cô, như thể câu trả lời của cô rất quan trọng. Vân Xu cảm thấy một chút áp lực.
Cô nhìn Bùi Dã Mục, rồi lại nhìn Ôn Minh Hàm, cảm thấy cả hai người nói đều có lý. Hơn nữa, loại chuyện này vốn không có câu trả lời đúng sai tuyệt đối, mà chỉ có những ý kiến khác nhau của mỗi người.
“Nếu coi luật pháp như không có gì, thì thành phố chắc chắn sẽ rơi vào hỗn loạn. Nhưng nếu luật pháp không thể bảo vệ được người dân, thì làm sao có thể bắt người khác tuân theo luật pháp?”
Cô thở dài lắc đầu: “Tôi cũng không biết rốt cuộc cái gì là đúng, cái gì là sai. Chỉ có thể nói là phải xem xét từng trường hợp cụ thể.”
Hai người trong giây lát im lặng, không hề chớp mắt nhìn cô.
Vân Xu nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”
Ôn Minh Hàm thu hồi ánh mắt, khẽ cười nói: “Không có gì, chỉ là cảm thấy Vân tiểu thư rất thành thật. Tôi đã gặp rất nhiều người. Dù nhiều chuyện họ không rõ, họ vẫn cố gắng nghĩ ra những lý lẽ yếu ớt để biện minh.”
Như vậy thì họ có thể tỏ ra mình biết mọi thứ.
Vân Xu kinh ngạc nói: “Thật sao? Tôi rất ít khi gặp phải tình huống này.” Cô nói thêm: “Đương nhiên cũng có thể là do tôi gặp ít người.”
Bùi Dã Mục hừ cười nói: “Quả thật là một câu trả lời ngoài dự đoán của tôi, rất hay.” Dừng một chút, anh lại chậm rãi nói: “Cũng rất đáng yêu.”
Vân Xu hơi ngạc nhiên. Lời khen của ông chủ thật là bất ngờ. Cô theo bản năng nhìn về phía Ôn Minh Hàm, người nọ lộ ra vẻ tán đồng, không biết là tán đồng câu trước hay câu sau.
Ánh mắt sáng ngời đó khiến hai người bên cạnh khẽ động lòng.
“Đúng rồi, tôi còn chưa cảm ơn Ôn tiên sinh về việc giúp đỡ nhân viên của tôi hôm qua.” Bùi Dã Mục đột nhiên nói: “Nói đến, Ôn tiên sinh đi dạo hơn nửa đêm. Thật là có hứng thú. Không biết còn tưởng Ôn tiên sinh muốn làm chuyện gì.”
Anh ngả người ra sau, khí thế trên người tự nhiên tỏa ra.
Ôn Minh Hàm mỉm cười đáp lại: “Ban đêm yên tĩnh, đầu óc và suy nghĩ của tôi sẽ rõ ràng hơn. Có thể gặp được Vân tiểu thư say rượu là may mắn cho cả hai chúng ta.”
Bùi Dã Mục đánh giá anh, hoàn toàn không có sơ hở nào, giống như một quý ông bước ra từ thế kỷ mười tám, tao nhã, lịch sự và ôn hòa.