Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 93: Cốt Truyện Gốc (TG1) (3)
Cập nhật lúc: 2025-02-24 13:56:10
Lượt xem: 26
Áp lực kép từ gia đình và xã hội khiến cô nghẹt thở, dần dà, trạng thái tinh thần của cô không ngừng tụt dốc.
Cho đến khi tinh thần thực sự xảy ra vấn đề, cô thường xuyên ngẩn ngơ nhìn lên bầu trời vô định, thần sắc hoảng hốt, Trì Châu nhanh chóng phát hiện ra sự bất thường, anh muốn đưa cô đi khám bác sĩ tâm lý, nhưng lại bị cô cự tuyệt.
Cô dùng thái độ gần như kiên quyết để phản đối chuyện này, Trì Châu cũng đành chịu thua.
Anh không hề biết rằng, có người đã nói với cô rằng, vấn đề tinh thần là điều tối kỵ trong giới thượng lưu, sẽ khiến cả gia đình mang tiếng xấu.
Cô lo sợ nếu mình bị phát hiện có vấn đề, sẽ làm nhà họ Trì và Trì Châu mất mặt, nên nhất quyết không chịu đi khám bác sĩ tâm lý.
Nhưng cảm xúc tiêu cực tích tụ đến một mức nhất định, cô cuối cùng cũng không thể chịu đựng thêm được nữa, cô muốn rời khỏi nơi này, trở về căn nhà nhỏ ấm áp chỉ có hai bà cháu ngày xưa.
Cô nói ra quyết định của mình với người nhà họ Trì, cô nghĩ nếu bọn họ không thích mình, thì tốt nhất vẫn là nên rời đi thôi, cô chỉ hy vọng Trì Châu thỉnh thoảng có thể đến thăm cô, như vậy cô đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.
Sắc mặt Trì Tiêu Tiêu quả nhiên biến đổi, một khi cô rời đi, Trì Châu nhất định sẽ truy cứu đến cùng, nếu không khéo sẽ phát hiện ra những hành động nhỏ của cô ta, cô ta tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra.
Vì vậy, Trì Tiêu Tiêu trước mặt mọi người nhà họ Trì liền giả bộ vẻ mặt ủy khuất, đau khổ: “Có phải chị chán ghét em lắm rồi không, nên mới không muốn sống cùng em nữa? Nếu thật sự là như vậy, thì em có thể rời đi, chị mới là thiên kim đại tiểu thư thật sự của nhà họ Trì mà.”
Người nhà họ Trì nghe vậy liền nổi giận, cho rằng cô đang vô cớ gây rối.
Cuối cùng, bằng cả biện pháp mềm dẻo lẫn cứng rắn, cô bị ép phải ở lại.
Trì Tiêu Tiêu sau lưng lại tìm gặp cô: “Anh trai đã công khai thân phận của chị rồi, bây giờ chị mà rời đi, anh ấy sẽ mất hết mặt mũi đấy.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Cô trầm mặc, cuối cùng cũng không nói thêm lời nào về việc rời khỏi nhà họ Trì nữa.
Tình trạng tinh thần của cô ngày càng tệ đi, Trì Châu cuối cùng không thể làm ngơ được nữa. Anh kiên quyết đưa em gái đi khám bác sĩ tâm lý, nhưng kết quả chỉ nhận được kết luận rằng em gái đang chịu áp lực quá lớn, hàng rào phòng thủ tâm lý đối với người lạ rất cao, bác sĩ không thể khai thác được gì.
Trì Châu bất đắc dĩ, theo lời khuyên của bác sĩ, đưa em gái đến một nơi khác để sinh sống.
Thật bất ngờ, tình trạng của em gái từ đó trở đi có chuyển biến tốt đẹp hơn, Trì Châu thở phào nhẹ nhõm, anh đã tính đến việc tạm thời cách ly em gái khỏi gia đình họ Trì.
Sau khi ở bên cạnh chăm sóc em gái một thời gian, Trì Châu phải ra nước ngoài công tác một thời gian dài, anh sắp xếp ổn thỏa mọi thứ cho em gái, bảo cô ngoan ngoãn đợi anh trở về, anh sẽ mang quà về cho cô.
Em gái vui vẻ đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-93-cot-truyen-goc-tg1-3.html.]
Và rồi…
Cô suy sụp hoàn toàn.
Trì Châu nhận được tin dữ, lập tức đặt vé máy bay sớm nhất để về nước. Mọi người xung quanh nói với anh, cô đã phát điên rồi, cô ghen ghét Trì Tiêu Tiêu đến phát cuồng, trước mặt mọi người còn muốn làm hại Trì Tiêu Tiêu.
Họ còn đưa cho anh xem đoạn video ghi lại cảnh tượng hôm đó.
Trì Châu vẫn không tin, em gái là một đứa trẻ dịu dàng và nhạy cảm, tuyệt đối không thể làm ra chuyện như vậy, nhưng đoạn video kia rõ ràng rành rành ở đó, cuối cùng anh và mọi người đành phải lùi một bước, anh đưa em gái đến một cơ sở điều trị ở nước ngoài, còn Trì Tiêu Tiêu thì từ bỏ việc truy cứu chuyện em gái muốn làm tổn thương mình.
Tình trạng của cô lúc tốt lúc xấu, cả người toát ra vẻ mơ hồ, xa lạ. Trì Châu vô cùng lo lắng cho cô, cứ vài ngày lại phải xuất ngoại thăm nom cô một lần, cũng không dám nhắc đến chuyện trong nước, sợ kích thích đến cô.
Nhưng việc điều tra vẫn không ngừng, nào là sự kiện “muốn gây thương tích”, nào là chuyện “nhận nhầm con”, cộng thêm công việc bộn bề ở công ty, đủ thứ chồng chất lên nhau khiến anh phải chạy đi chạy lại giữa trong và ngoài nước, có chút quá sức.
Vẻ mệt mỏi hằn rõ trên gương mặt người đàn ông mạnh mẽ, tuấn tú, nhưng anh vẫn không ngừng an ủi em gái.
Cô thu hết mọi biểu hiện lo lắng, mệt mỏi của anh vào đáy mắt, cô nghĩ bản thân mình thật vô dụng, cứ luôn gây thêm phiền phức cho người khác, ngay cả người anh trai duy nhất luôn hết lòng vì cô cũng phải sứt đầu mẻ trán.
Cuối cùng, vào một ngày nọ.
Cô mỉm cười nói với người anh trai sắp phải rời đi: “Anh tai, tạm biệt anh.”
Câu tạm biệt vẫn giống như mọi khi, không có gì khác biệt.
Chỉ trừ một tờ giấy, đó là lời cuối cùng cô để lại nhân gian.
Lợi dụng lúc người trông coi sơ hở, cô mỉm cười nhảy xuống từ tầng cao nhất của tòa nhà, màu đỏ bi thương của m.á.u tươi lan rộng trên nền xi măng lạnh lẽo.
Trì Châu nhận được điện thoại báo tin dữ mà cứ ngỡ mình nghe lầm, em gái sao có thể nhảy lầu tự sát chứ, rõ ràng ngày hôm qua cô bé còn hé môi cười với anh, còn… gọi anh là anh trai cơ mà.
Nhưng tất cả những gì đang diễn ra trước mắt anh đều là sự thật.
Trì Châu đứng bên cạnh t.h.i t.h.ể em gái, chỉ cảm thấy m.á.u trong người như đông cứng lại thành băng, cái lạnh lẽo thấu xương xâm nhập vào cơ thể anh, lấp đầy mọi khoảng trống.
Em gái chỉ để lại một dòng chữ trên giấy:
[Xin lỗi, em có chút mệt mỏi.]