Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 59: Đánh Rơi Trân Bảo (59)
Cập nhật lúc: 2025-02-22 11:16:32
Lượt xem: 28
Để trốn tránh bọn đòi nợ, đôi vợ chồng kia luôn phải trốn chui trốn lủi, liên tục thay đổi chỗ ở. Đây cũng là lý do việc điều tra bị chậm trễ. Bọn chúng quá giỏi trốn rồi.
Người vợ vốn dĩ dựa vào đứa con để giải tỏa và chia sẻ nỗi đau khổ. Từ khi đứa con bỏ trốn, bà ta chỉ còn lại một mình gánh chịu sự hành hung của chồng. Những trận bạo hành gia đình liên miên đã bào mòn hết dũng khí của bà ta, đến cả ý định bỏ trốn cũng không dám manh động.
Vài người hàng xóm thương hại người phụ nữ kia. Nếu họ biết người phụ nữ đáng thương này đã từng trộm tráo đổi con, còn ngược đãi đứa trẻ, có lẽ họ sẽ không còn nói ra những lời thương cảm nữa.
Quý Thừa Tu đã xem những tài liệu này trên máy tính trước khi cùng Vân Xu ra ngoài đi dạo.
“A Châu, người của tôi vẫn luôn theo dõi đôi vợ chồng đó. Chuyện của bọn chúng cứ giao cho tôi xử lý.” Ngón tay thon dài của Quý Thừa Tu khẽ gõ lên mặt bàn, mang theo một cảm giác áp bức khó tả. Lúc này, anh đã cởi bỏ lớp vỏ ngụy trang ôn hòa, toàn thân tỏa ra hơi thở nguy hiểm.
Trì Châu không có ý kiến gì.
…
Thành phố C, đêm lạnh giá bao trùm.
Một khu chung cư cũ nát.
Điêu Xuyên sợ hãi rúm ró trong nhà. Cánh cửa sắt cũ kỹ bị đập mạnh liên hồi, mỗi tiếng động như một tảng đá nện vào tim hắn. Tiếng chửi rủa tục tĩu từ bên ngoài vọng vào.
“Thằng nhãi ranh kia, tốt nhất mày mở cửa ra ngay cho tao! Không thì tao phá tan cửa, ông đây cho mày đẹp mặt!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-59-danh-roi-tran-bao-59.html.]
“Điêu Xuyên, con mẹ nó mày còn không mở cửa, ông đây mà vào được là bẻ gãy chân mày đấy, xem mày sau này còn chạy đằng nào!”
Điêu Xuyên sợ đến run rẩy cả người trước tiếng động bên ngoài. Đã đổi bao nhiêu chỗ rồi, sao bọn đòi nợ vẫn tìm ra được hắn? Lần này tốc độ còn nhanh hơn trước kia nữa. Hắn chỉ có thể không ngừng cầu nguyện bọn đòi nợ nhanh chóng rời đi.
Cánh cửa trông cũ nát nhưng lại khá chắc chắn, cố gắng lắm cũng chỉ chống đỡ được sự bạo lực của bọn đòi nợ.
“Lưu ca, xem ra đêm nay không được rồi. Thằng nhãi này không ra đâu.” Một giọng nói vang lên.
Người được gọi là Lưu ca mặt mày hung dữ nói: “Đêm nay chúng ta về trước. Mai lại đến. Tao không tin thằng ranh này có thể trốn trong nhà suốt đời!”
Đợi đến khi chắc chắn bọn người kia đã đi rồi, vẻ hoảng sợ trên mặt Điêu Xuyên mới dần biến mất, thay vào đó là sự tức giận. Hắn hung hăng đá mạnh vào sofa. Chiếc sofa cũ chỉ hơi xê dịch một chút, nhưng chân hắn lại bị đau điếng. Không có chỗ trút giận, Điêu Xuyên lại nghĩ đến người để hắn xả cơn giận.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Hắn bước đến phòng ngủ. Cánh cửa phòng vốn đã hỏng khóa, hắn không chút do dự đẩy cửa bước vào, túm lấy tóc người phụ nữ đang co ro trên giường, một tay kéo mạnh bà ta xuống sàn nhà.
Người phụ nữ kêu lên một tiếng đau đớn.
Âm thanh này như một ngòi nổ, lập tức đốt cháy cơn giận dữ trong lòng Điêu Xuyên. Mặt hắn dữ tợn, trút cơn giận lên người phụ nữ bằng những cú đá mạnh bạo, không hề thương tiếc, như thể đang đ.ấ.m đá vào bao cát. Cho đến khi người phụ nữ điên cuồng van xin tha thứ, cơn giận của hắn mới dần nguôi ngoai.
Người phụ nữ nằm bệt trên sàn nhà, toàn thân đầy vết thương, yếu ớt cuộn tròn người lại, không còn chút sức lực phản kháng.
Hàng xóm xung quanh trước kia còn gõ cửa khuyên can vài câu, giờ thì trực tiếp làm ngơ, coi như không nghe thấy gì. Đôi vợ chồng này không chỉ vay nặng lãi mà còn bị bọn đòi nợ đuổi đến tận nhà. Nhỡ đâu bọn đòi nợ hiểu lầm họ có liên quan, thì có mà khóc cũng không ai thương.
Xả giận xong, Điêu Xuyên ngả người lên giường, rút một điếu thuốc rẻ tiền ra châm lửa. Sự sợ hãi trong lòng vơi đi phần nào, hắn bắt đầu suy nghĩ về địa điểm trốn chạy tiếp theo.