Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 368: Công chúa bị ép hòa thân (58)
Cập nhật lúc: 2025-03-11 11:02:47
Lượt xem: 10
Con hồ ly nhỏ bị nâng niu như vậy có chút không thoải mái, Vân Xu vội vàng điều chỉnh tư thế ôm, nói: "Vâng."
Lận Quân Hạo tiễn hai người ra cửa, nói: "Nếu không chê phủ đệ này đơn sơ, xin mời hai người ghé chơi thường xuyên hơn."
Vân Xu cười nói: "Ngũ ca nói gì vậy, Tễ Nguyệt còn phải đa tạ Ngũ ca tặng tiểu hồ ly, sau này nhất định sẽ chăm sóc nó thật chu đáo."
Lận Tử Trạc nói: "Vậy ta và Tễ Nguyệt xin phép cáo từ trước, Ngũ ca bảo trọng."
Vân Xu gật đầu, xoay người rời đi, mái tóc dài mềm mại khẽ đong đưa. Lận Quân Hạo mắt tinh phát hiện có vật gì đó rơi xuống từ mái tóc nàng, chàng lặng lẽ nhặt lấy, giấu trong tay.
Đợi xe ngựa đi khuất, chàng mới xòe bàn tay ra, đó là một cánh hoa lê mềm mại, trắng như tuyết, mang theo hương thơm nhè nhẹ, không biết là hương hoa tự nhiên, hay là hương thanh đạm trên tóc nàng.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Lận Quân Hạo ngắm nhìn hồi lâu, rồi chậm rãi, trân trọng cất cánh hoa đi.
...
Hôm nay Thất hoàng tử phủ có một vị khách đặc biệt. Vân Xu vừa bước vào nhà còn đang tự hỏi vì sao sắc mặt Quản gia lại khó coi như vậy, vào đến nhà rồi mới vỡ lẽ.
Một người mặc áo choàng đen đứng giữa nhà chính, thấy nàng đến thì bỏ mũ choàng xuống, gương mặt thanh lãnh như ngọc hơi động đậy, rồi cúi người hành lễ: "Bái kiến Tễ Nguyệt công chúa, đã lâu không gặp, công chúa vẫn khỏe chứ?"
Là Thừa tướng Nam An - Dung Hàng.
Vân Xu kinh ngạc hỏi: "Dung Thừa tướng, sao ngài lại ở đây?"
Một vị Thừa tướng của một quốc gia lại đột nhiên xuất hiện ở nước khác, thật quá kinh ngạc.
Dung Hàng tỉ mỉ đánh giá Tễ Nguyệt công chúa. Trong mắt nàng không có chút ưu sầu nào, sắc mặt thậm chí còn hồng nhuận hơn ở Nam An, có thể thấy, Thất hoàng tử Đông Khánh đã bảo vệ nàng rất tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-368-cong-chua-bi-ep-hoa-than-58.html.]
Chàng lặng lẽ thở dài. Viên ngọc quý vốn thuộc về Nam An, ở Đông Khánh cũng được người ta nâng niu trân trọng.
Dung Hàng nói: "Công chúa, vi thần lần này đến đây, là muốn thỉnh công chúa hồi Nam An."
Vân Xu nhíu mày, "Ngươi có ý gì? Bổn cung và phu quân tình cảm rất tốt, vì sao phải hồi cung?"
Dung Hàng mím môi, giải thích: "Công chúa, vương triều Đông Khánh đang trong thời kỳ tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, tình hình hiểm nghèo, chi bằng công chúa cùng vi thần về Nam An trước, đợi khi thiên hạ thái bình rồi, hẵng quay lại Đông Khánh."
Ý là, nếu Thất hoàng tử thất thế, thì công chúa không cần trở lại nữa.
"Tâm ý của ngài bổn cung đã rõ, cũng rất cảm kích, nhưng bổn cung sẽ không theo ngài hồi Nam An, ngài xin hãy rời đi."
"Công chúa ——." Dung Hàng vẫn muốn khuyên nhủ.
"Phu quân đã nói sẽ bảo vệ ta, ta tin chàng, cho nên sẽ không rời đi." Khuôn mặt diễm lệ của nữ nhân trở nên nhu hòa, trong mắt tràn đầy vẻ tin tưởng.
"Hơn nữa chúng ta là phu thê, đã uống rượu hợp cẩn, đã hứa hẹn vĩnh bất chia lìa, bất luận khó khăn trắc trở nào, ta đương nhiên sẽ cùng chàng đồng cam cộng khổ, sao có thể lâm trận bỏ chạy được?"
Dung Hàng như bị đóng đinh tại chỗ, thân mình cứng đờ. Tình cảm của công chúa và Thất hoàng tử đã tốt đến vậy sao? Chàng chợt cảm thấy những toan tính nhỏ nhặt giấu trong lòng mình thật nực cười.
"… Vi thần đã hiểu."
Sắc mặt Vân Xu dịu lại. Chàng ấy có thể hiểu là tốt nhất. Dung Hàng không đề cập đến chuyện hồi Nam An nữa, chỉ là tùy ý hàn huyên với nàng về những điều mắt thấy tai nghe trên đường đi.
Khi nói chuyện đến sự khác biệt giữa Đông Khánh và Nam An, Dung Hàng hỏi: "Công chúa, vi thần mạo muội hỏi một câu, ngài thấy Đông Khánh tốt hơn, hay Nam An tốt hơn?"
Vân Xu ngập ngừng. Câu hỏi này thật khó trả lời, người đối diện lại là Thừa tướng Nam An.
Dung Hàng thành khẩn nói: "Ngài không cần ngại ngùng, cứ thẳng thắn bày tỏ lòng mình là được, ta chỉ muốn nghe xem, ngài sống ở Đông Khánh lâu như vậy, có cái nhìn gì về hai nước."
Vân Xu nghĩ ngợi rồi nói: "Dung Thừa tướng, bổn cung từ nhỏ lớn lên trong lãnh cung, hiểu biết về thế giới bên ngoài không nhiều. Nhưng chỉ nhìn cảnh tượng khithấy trên đường từ khi ra khỏi thành, dân thường Nam An thật sự sống không bằng dân Đông Khánh."