Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 345: Công chúa bị ép hòa thân (35)

Cập nhật lúc: 2025-03-10 16:13:31
Lượt xem: 15

Cung nữ hoàn hồn, phát hiện ra, mấy vị phi tần vừa rồi còn tỏ vẻ bất mãn với Thất hoàng tử phi đã lặng lẽ cúi đầu, chỉ hận không thể trốn khỏi tầm mắt của người khác.

Thất hoàng tử phi chậm rãi bước tới, ánh mắt các hoàng tử vẫn không rời khỏi người nàng, phảng phất như bị dính chặt vào.

“Bái kiến phụ hoàng.” Hai giọng nói đồng thời vang lên, một trầm thấp, một nhẹ nhàng.

Đông Khánh Đế vẫn bất động, thần sắc khó lường. “Tễ Nguyệt công chúa?”

Vân Xu lại lần nữa hành lễ, những nghi thức cung đình thường thấy từ nàng thực hiện lại mang đến một vẻ đẹp khác: “Nhi thần ở đây.”

Đông Khánh Đế trầm mặc rất lâu, không khí đình trệ, toàn bộ đại điện không ai dám lên tiếng. Một lúc lâu sau ông mới nói: “Lão Thất, con thật đúng là dụng tâm lương khổ, cư nhiên giấu giếm kín mít như vậy.”

Vẻ mặt đế vương mang theo ý cười, nhưng lời nói lại ẩn chứa sự lạnh lẽo, mọi người đều giật mình.

Mọi chuyện đã quá rõ ràng, đứa con trai tốt của ông đã che giấu Tễ Nguyệt kín như bưng, từ khi tiến vào vương đô đã luôn phòng bị mọi người, việc nàng che mặt trong điện cũng là kế sách của chàng.

Tễ Nguyệt công chúa có dung mạo như vậy, trách sao Lão Thất lại mê muội, ngay cả mấy đứa con trai khác của ông cũng mất hồn mất vía.

Đông Khánh Đế hậu cung giai lệ vô số, tùy tiện chọn một phi tần đặt ra bên ngoài, đều là mỹ nhân hiếm có. Nhưng sự xuất hiện của Vân Xu cho ông biết, thế gian này thật sự có vẻ đẹp không thể miêu tả bằng lời.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Một khi đã gặp nàng, cả đời này không thể nào quên được.

Bất luận là ai.

Ánh mắt Đông Khánh Đế trở nên nặng nề, khuôn mặt trắng ngần của Vân Xu hiện lên vẻ bối rối. Nàng nhìn về phía người nam nhân bên cạnh, Lận Tử Trạc trao cho nàng một ánh mắt trấn an, bước lên một bước, sắc mặt không đổi: “Nhi thần đối với Tễ Nguyệt vừa gặp đã thương, tất nhiên là hận không thể giấu nàng ở trong nhà.”

Ánh mắt Đông Khánh Đế sắc như dao, uy nghiêm của vị đế vương đã trị vì hơn ba mươi năm vẫn còn đó. Nhưng Lận Tử Trạc không hề sợ hãi, chàng chỉ lựa chọn giấu kín tài năng, không có nghĩa là chàng thực sự là một kẻ vô dụng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-345-cong-chua-bi-ep-hoa-than-35.html.]

Chàng hiểu rõ hơn ai hết, chỉ có cường đại, mới có thể bảo vệ được trân bảo.

Hồi lâu sau, giọng nói của đế vương lại lần nữa vang lên trong điện, “Ngồi xuống đi.”

Mọi người nhẹ nhàng thở ra, những người ngồi trong điện đều là người hoàng gia, mục đích chính hôm nay là để Thất hoàng tử phi nhanh chóng hòa nhập vào gia đình hoàng tộc.

Thập nhất hoàng tử cậy vào sự sủng ái của Đông Khánh Đế, trực tiếp chạy đến trước mặt Vân Xu, thân mật gọi: “Công chúa tẩu tẩu.”

Vân Xu mỉm cười với cậu, Thập nhất hoàng tử lộ ra vẻ mặt ngây ngốc, định tiến lên một bước, bị Lận Tử Trạc lập tức ngăn lại: “Thập Nhất, đệ cũng mười ba tuổi rồi, nên biết chút chừng mực.”

Lời nói của chàng không nặng không nhẹ, nhưng ánh mắt kia lại khiến Thập nhất hoàng tử rụt người lại, lùi về phía sau.

Đầu tiên là ra mắt các phi tần, sau đó là các vị hoàng tử.

“Ra mắt Nhị hoàng huynh.”

Sắc mặt Nhị hoàng tử khó coi, gặp qua người trước mắt, sao có thể cam tâm từ bỏ. Nàng vốn nên thuộc về chàng, phụ hoàng ban đầu hỏi ý kiến cũng là chàng, nhưng cơ hội này lại bị đẩy ra một cách vô lý, chàng hối hận đến mức muốn quay lại ngày hôm đó, nói với Đông Khánh Đế rằng mình nguyện ý hòa thân.

Vốn tưởng rằng mỹ nhân không thể so sánh với giang sơn, nhưng khi nàng đứng trước mặt chàng, ý niệm kiên định ban đầu bắt đầu lung lay.

Chỉ cần nghĩ đến việc nàng đã thành thân với Lận Tử Trạc vào ngày hôm qua, Nhị hoàng tử liền hối hận đến muốn thổ huyết.

Cảm giác trơ mắt nhìn bảo bối bị người khác cướp mất, quá khó chấp nhận.

Lận Chính Thanh và Lận Tử Trạc tuổi tác gần nhau, nhưng tính cách lại khác biệt rất nhiều. Bát hoàng tử ôn nhuận như ngọc, phong thái hào hoa, được rất nhiều đại thần khen ngợi.

Giờ phút này, vị Bát hoàng tử này trầm mặc một hồi lâu, mới thấp giọng gọi: “Thất hoàng tẩu.”

Không ai nhìn thấy bàn tay giấu trong tay áo của chàng đang nắm chặt đến mức nào, nụ cười ôn nhuận trên mặt cũng không thể duy trì được nữa.

Vân Xu đáp: “Bát hoàng đệ.”

Loading...