Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 325: Công chúa bị ép hòa thân (15)

Cập nhật lúc: 2025-03-08 11:11:59
Lượt xem: 7

Lời khen ngợi càng khiến Vân Xu thêm tò mò. Nhưng theo lệ Nam An, khi tiếp sứ thần nước ngoài, chỉ có vua và quan đại thần được gặp mặt, nữ nhân hậu cung phải ở lại, công chúa hòa thân chỉ được gặp mặt phu quân tương lai vào ngày xuất giá. Mà ngày nàng rời Nam An vẫn còn vài hôm nữa.

Vân Xu cụp mắt nhìn chiếc trâm ngọc trong tay, chợt cất nó vào hộp trang sức, quay đầu nói: "Chúng ta lén đi xem Thất hoàng tử một chút, được không?"

Giọng nàng đầy hứng khởi, mắt sáng long lanh. Từ khi vào cung, công chúa tuy có vẻ tự tại, nhưng nụ cười hiếm hoi hẳn đi. Hiếm lắm mới có việc khiến nàng thấy hứng thú như vậy.

Tú Nguyệt tuy không nỡ, vẫn khuyên can: "Còn mấy ngày nữa thôi công chúa sẽ gặp Thất hoàng tử mà, cần gì phải mạo hiểm ra ngoài lúc này? Nếu xảy ra chuyện gì thì sao?" Nàng vốn không có thiện cảm với hoàng cung Nam An, sợ Vân Xu ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm.

Vân Xu cụp đầu buồn bã. Nàng thật sự rất tò mò về Thất hoàng tử.

Tú Nguyệt thấy vậy mềm lòng, không nỡ từ chối nàng nữa. "Công chúa, giờ cũng muộn rồi, người nên nghỉ ngơi thôi." Rồi nàng tắt đèn trong điện.

Không lâu sau, một bóng hình mảnh dẻ lặng lẽ xuống giường. Vân Xu vẫn quyết tâm đi xem Thất hoàng tử. Nàng thay bộ cung trang màu nhạt, mang khăn che mặt, nhẹ nhàng mở cửa phòng, lén lút bước ra ngoài.

Nàng không rành đường đi lối lại trong cung bằng Tú Nguyệt, may mà đêm nay yến tiệc, lính canh lơ là. Thấy nàng mặc áo gấm, họ còn nhiệt tình chỉ đường.

Một mạch đi đến gần điện tổ chức yến hội, Vân Xu chọn một góc khuất ẩn nấp. Đúng như Tú Nguyệt đoán, yến tiệc vừa tàn, các quan viên lục tục đi ra. Vân Xu kiên nhẫn chờ đợi. Đến khi sắp mất kiên nhẫn thì từ xa vọng lại thanh âm quen thuộc: "… Thất hoàng tử…"

Vân Xu giật mình, vội vàng nhìn theo hướng tiếng nói vừa phát ra. Một người nam nhân vận áo gấm đen bước ra từ điện. Dáng người chàng cao lớn, nổi bật giữa đám đông, tựa hạc giữa bầy gà.

Khoảng cách xa nên Vân Xu chưa nhìn rõ mặt chàng. Nàng bèn men theo sau, muốn tìm cơ hội nhìn rõ dung mạo Thất hoàng tử. Nhưng đi được một đoạn, Vân Xu phát hiện có gì đó không ổn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-325-cong-chua-bi-ep-hoa-than-15.html.]

Tiểu thái giám dẫn đường đã bị người nam nhân kia đuổi đi, đường đi cũng vắng vẻ dần. Nàng định quay người bỏ về thì một giọng nam trầm thấp, lạnh lùng bất ngờ vang lên ngay bên cạnh: "Ngươi là ai? Sao cứ lén lút đi theo phía sau?"

Lận Tử Trạc vừa ra khỏi điện đã phát hiện có người theo dõi. Ban đầu chàng không để ý, nhưng người kia cứ bám riết không thôi. Lúc này chàng mới sai tiểu thái giám đi trước, quyết tâm bắt cho được kẻ theo dõi. Vương triều Nam An chẳng lẽ có ý đồ gì khác? Nếu vậy, việc kết thân này cần phải xem xét lại.

Lận Tử Trạc bước về phía chỗ tối, bắt gặp một đôi mắt đẹp kinh hoàng. Vân Xu giật mình, định bỏ chạy. Nhưng đêm tối, tầm nhìn hạn chế, nàng hấp tấp xoay người, khăn che mặt lại bị cành cây vướng vào.

Chiếc khăn lụa mềm mại rơi xuống. Lận Tử Trạc bỗng câm lặng.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

...

Dưới ánh trăng rằm vằng vặc, ánh sáng bạc trải dài trên mặt hồ tĩnh lặng. Nhưng vẻ đẹp của nàng còn rực rỡ hơn cả ánh trăng, như thể gom hết mọi tinh túy, đẹp đến mức khiến người ta e ngại không dám nhìn trực diện. Làn da trắng nõn nà lộ ra ở cổ và cổ tay khiến chàng liên tưởng đến tuyết tinh khiết nhất mùa đông, trắng trong không chút tì vết, thanh khiết vô ngần.

Mọi âm thanh đều lắng đọng, chỉ còn tiếng lá cây xào xạc trong gió.

Lận Tử Trạc cảm nhận tim mình đập rộn ràng, hồi lâu sau chàng mới lên tiếng hỏi: “Nàng là ai? Sao lại ở đây?”

Vân Xu không ngờ mình dễ dàng bị phát hiện như vậy, thoáng chút kinh hãi. Nhớ đến thân phận khác biệt của cả hai, nàng cố gắng trấn tĩnh, nhưng trong lòng biết hành động rình mò của mình thật không phải phép, nên gò má ửng hồng.

Nàng khẽ nói, giọng nhỏ nhẹ: “Xin lỗi, ta chỉ là muốn nhìn xem dáng vẻ của chàng, không có ý gì khác đâu.”

Giọng nói của nàng trong trẻo như tiếng suối róc rách giữa núi rừng, êm tai vô cùng.

Lận Tử Trạc cố gắng giữ bình tĩnh, liếc nhìn trang phục của nàng. Đó là loại vải dệt vân cẩm đặc trưng của hoàng thất Nam An. Trong khoảnh khắc ấy, chàng cảm thấy như một bảo vật vô giá từ trên trời rơi xuống ngay vào lòng mình. Chàng thận trọng hỏi: “Công chúa Tễ Nguyệt?”

Loading...