Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 306: Cứu Vớt Mỹ Nhân Ngư Bị Moi Tim (48)
Cập nhật lúc: 2025-03-05 11:56:19
Lượt xem: 9
Lượng thuốc mê anh ta bỏ vào nước vừa nãy đã đủ mạnh, anh ta không còn lo lắng cô có thể trốn thoát.
Như Thu tỉnh lại lần nữa, không gian xung quanh đã hoàn toàn thay đổi. Cô đang nằm trên bàn mổ lạnh lẽo, ánh đèn trắng xóa rọi thẳng xuống, trước mắt cô là những bác sĩ mặc áo blouse trắng toát, những dụng cụ phẫu thuật sắc lạnh, và không xa đó, bóng hình người đàn ông mặc bộ vest đen vẫn đứng đó, lạnh lùng và vô cảm. Tất cả… vừa quen thuộc, vừa xa lạ đến nhói lòng.
Đồng tử của cô không ngừng giãn nở, vô vàn ký ức hỗn loạn ùa về, cuộn trào trong tâm trí, như muốn xé toạc lồng n.g.ự.c cô. Vẻ thống khổ hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp.
Vị bác sĩ nọ có chút nghi hoặc, lên tiếng hỏi: “Cố tổng, anh chắc chắn vừa rồi chúng ta đã cho cô ta uống thuốc mê chứ không phải… thuốc độc đấy chứ?”
Cố Tư Thành lạnh lùng đáp: “Tôi sẽ không bao giờ mắc phải những sai lầm sơ đẳng như vậy.”
Trong lúc hai người trao đổi, Như Thu đã lấy lại được vẻ bình tĩnh. Cô khẽ nghiêng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt vô tình của người đàn ông, chỉ cất tiếng hỏi một câu, giọng nghẹn ngào: “Tại sao…?”
Cố Tư Thành thoáng kinh ngạc, đến bước đường cùng này rồi, mà cô vẫn giữ được vẻ bình thản đến lạ lùng. Thật kỳ quái. “Không có lý do gì cả. Tần Mạn Ngữ mắc bệnh tim bẩm sinh, trái tim nhân ngư của cô… là dược liệu tốt nhất để chữa trị cho cô ấy.”
Câu trả lời ấy, gần như lặp lại nguyên văn những lời anh ta đã từng nói trước đây, chỉ có điều, cách anh ta nhắc đến Tần Mạn Ngữ, giờ đây đã trở nên xa cách và lạnh lẽo hơn.
Khóe môi Như Thu khẽ nhếch lên, một nụ cười chua chát đến tột cùng.
“Cố Tư Thành… anh đúng là… từ đầu đến cuối vẫn đáng ghét như vậy… ích kỷ, tàn nhẫn… thảo nào… thảo nào Vân Xu lại không hề yêu thích anh.”
Lời nói ấy khiến ánh mắt Cố Tư Thành trở nên lạnh lẽo như băng giá.
“Bác sĩ, tiến hành phẫu thuật ngay lập tức!”
Vị bác sĩ vội vàng gật đầu, cầm lấy con d.a.o mổ sắc bén, thứ vũ khí được cho là có thể dễ dàng rạch nát trái tim nhân ngư, từng chút từng chút đưa lưỡi d.a.o lạnh lẽo đến gần lồng n.g.ự.c cô. Dưới ánh đèn chói lóa, thân d.a.o ánh lên một thứ ánh sáng lạnh lẽo đến rợn người.
Trong khoảnh khắc lưỡi d.a.o chuẩn bị chạm vào da thịt, nhân ngư xinh đẹp bất chợt nở một nụ cười rạng rỡ, nụ cười ấy mang theo một chút gì đó… khiến người ta kinh hãi đến rợn tóc gáy. Sợi dây thép cố định cổ tay cô bỗng dưng bị hất tung, cô từ từ ngồi thẳng dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-306-cuu-vot-my-nhan-ngu-bi-moi-tim-48.html.]
Đôi mắt Cố Tư Thành trợn tròn, kinh hoàng thốt lên: “Không… không thể nào!” Lượng thuốc mê lớn đến vậy, dụng cụ cố định tay chân kiên cố như thế, vậy mà lại vô dụng ư?
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
“Không có gì là không thể cả…”
Ánh đèn chụp bị đánh nát, vỡ vụn thành từng mảnh, trong bóng tối chập chờn, nhân ngư nở một nụ cười quỷ dị, đẫm máu, hướng về phía anh ta: “Cố Tư Thành… tôi… đã trở về rồi.”
Cố Tư Thành cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, trong lòng dâng lên một nỗi bất an tột độ. Anh còn chưa kịp hiểu hết ý nghĩa sâu xa trong lời nói của cô, thì bóng hình nhân ngư trước mắt đã biến mất. Giây tiếp theo, cổ họng anh ta chợt nhói lên một cơn đau buốt, rồi… tất cả chìm vào bóng tối vô tận.
Như Thu thong thả ung dung cầm lấy chiếc di động của anh ta, lướt tay tìm kiếm danh bạ, rồi gửi đi một tin nhắn lạnh lùng. Trò chơi… sắp sửa bắt đầu lại một lần nữa.
Tần Mạn Ngữ đang tĩnh dưỡng tại nhà. Gia tộc Tần gia giờ đây đã sa sút, không còn vẻ huy hoàng như xưa. Cố Tư Thành ngày càng lạnh nhạt với cô, cộng thêm những lời gièm pha, chế giễu từ người đời, Tần Mạn Ngữ chỉ muốn thu mình trong bốn bức tường, trốn tránh thế giới bên ngoài. Giờ đây, hy vọng duy nhất của cô chỉ còn lại Cố Tư Thành, mong rằng anh ta sẽ sớm mang về trái tim nhân ngư, giúp cô thoát khỏi căn bệnh tim quái ác.
Điện thoại di động chợt rung lên, một tin nhắn được gửi đến, là tin nhắn từ Cố Tư Thành.
[Anh đã tìm được cách chữa trị cho em rồi, đến đây đi.]
Phía dưới tin nhắn là một địa chỉ lạ lẫm.
Tần Mạn Ngữ vỡ òa trong niềm vui sướng tột độ. Cố Tư Thành… cuối cùng anh ta cũng đã bắt được trái tim nhân ngư! Thật tốt quá! Cô vốn còn oán trách anh ta quá chậm chạp, không ngờ anh ta đã âm thầm hành động từ lúc nào.
Niềm hạnh phúc dâng trào khiến cô quên hết mọi âu lo, chỉ nghĩ đến việc mình sắp được chữa khỏi bệnh tim, được sống một cuộc đời khỏe mạnh và dài lâu. Cô gần như muốn bật cười thành tiếng.
Địa chỉ được gửi đến là một khu biệt thự vắng vẻ. Tần Mạn Ngữ không hề mảy may nghi ngờ. Chuyện m.ổ x.ẻ tim nhân ngư, chắc chắn không thể diễn ra ở bệnh viện chính thống, mà phải lén lút tiến hành ở một nơi bí mật nào đó.
Sự hưng phấn tột độ khiến cô bỏ qua mọi dấu hiệu bất thường. Hơn nữa, tin nhắn này lại được gửi đến từ chính số điện thoại quen thuộc của Cố Tư Thành.
Tần Mạn Ngữ không chút do dự bước xuống xe, tiến thẳng vào căn biệt thự u ám, đẩy cánh cửa phòng tối tăm và lạnh lẽo…