Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 302: Cứu Vớt Mỹ Nhân Ngư Bị Moi Tim (44)

Cập nhật lúc: 2025-03-05 11:52:51
Lượt xem: 7

“Nhất định là hai người có chuyện giấu em, mau nói ra đi, nếu không em sẽ không thèm để ý tới hai người nữa đâu.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Xu căng thẳng, tỏ vẻ không vui. Cô linh cảm chuyện này nhất định có liên quan đến mình, rất có thể còn liên quan đến Như Thu đang mất tích.

Nhớ đến đồng tộc, Vân Xu vô cùng buồn bã. Như Thu cứ thế biến mất như bốc hơi khỏi nhân gian, không một dấu vết. Vân Xu thậm chí nghi ngờ Như Thu đã trở về biển rộng, không có ý định quay lại đất liền nữa.

Nhưng cô rất hy vọng có thể giữ liên lạc với Như Thu. Thế giới rộng lớn như vậy, có thể gặp được một nhân ngư đồng tộc thật sự quá khó khăn.

Khuyết Tư Viễn âm thầm thở dài. Anh không muốn Vân Xu biết được tâm địa độc ác của Cố Tư Thành, lo sợ cô sẽ bị ảnh hưởng.

Vân Xu mong muốn có một người đồng tộc bên cạnh. Anh và Thiệu Dương muốn giúp cô hoàn thành tâm nguyện, đã phái rất nhiều người đến địa điểm Như Thu mất tích để điều tra, nhưng vẫn không có kết quả gì. Trong tình hình này, Vân Xu vẫn luôn hỏi về việc đã tìm được Như Thu hay chưa.

Hai người chỉ có thể trả lời một cách mơ hồ. Lần một lần hai thì còn được, nhưng nhiều lần thì đã bị Vân Xu phát hiện ra sự khác thường.

Khuyết Tư Viễn vẫn còn do dự. Anh hy vọng Vân Xu có thể luôn sống vô tư vô lo, chứ không phải đối mặt với nguy cơ đồng tộc bị moi tim. Chủ yếu là anh không thể xác định được tình trạng hiện tại của Như Thu như thế nào. Điều duy nhất có thể coi là tin tức tốt là phía Cố Tư Thành cũng chưa tìm được người.

Vân Xu bĩu môi, khuôn mặt nhỏ nhắn bướng bỉnh nhìn họ.

Thiệu Dương là người đầu tiên chịu thua. Anh giơ hai tay lên đầu hàng, cười khổ nói: “Anh chịu hết nổi rồi, anh bỏ cuộc.” Quay sang nói với bạn thân: “Hay là nói cho cô ấy biết đi. Như vậy cũng tốt, sau này cô ấy sẽ cảnh giác hơn với Cố Tư Thành.”

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Khuyết Tư Viễn liên tưởng đến cảnh tượng tên tội phạm đào tẩu xuất hiện lần trước, sắc mặt trầm xuống, một lần nữa xác nhận: “Em thật sự muốn biết sao? Chuyện này có thể sẽ vượt quá khả năng chịu đựng của em đó.”

Vân Xu kiên định gật đầu.

Khuyết Tư Viễn bất đắc dĩ, cuối cùng đành kể hết mọi chuyện cho cô nghe.

“Cố Tư Thành ngay từ đầu đã biết Như Thu là một nhân ngư. Anh ta cố ý tiếp cận cô ấy, lừa gạt sự tin tưởng của cô ấy. Bởi vì anh ta đọc được từ một cuốn sách cổ rằng màng tim của nhân ngư có thể chữa bách bệnh. Vì Tần Mạn Ngữ vốn bị bệnh tim bẩm sinh, anh ta quyết định có được trái tim của nhân ngư, để Tần Mạn Ngữ có một cơ thể khỏe mạnh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-302-cuu-vot-my-nhan-ngu-bi-moi-tim-44.html.]

Khuyết Tư Viễn đã lược bỏ bớt những chi tiết rùng rợn, chọn cách kể chuyện ít m.á.u me nhất có thể. Nhưng Vân Xu vẫn vô cùng sửng sốt.

Cô rất nhanh chóng nắm bắt được trọng điểm trong lời nói của Khuyết Tư Viễn: Cố Tư Thành muốn đào tim của Như Thu.

Trước khi Khuyết Tư Viễn nói ra, Vân Xu chưa bao giờ nghĩ tới trái tim của nhân ngư lại có thể bị nhắm đến. Cái gã Cố Tư Thành mà cô đã nhận định là tra nam kia, mục đích từ đầu đến cuối đều là mạng sống của Như Thu.

Sự thật vượt xa sức tưởng tượng của Vân Xu. Một lúc lâu sau cô vẫn chưa thể nói nên lời. Thân hình mảnh dẻ khẽ run lên. Chỉ cần nghĩ đến trái tim đang đập trong lồng n.g.ự.c mình có thể trở thành mục tiêu mơ ước của người khác, Vân Xu liền cảm thấy sợ hãi tột độ.

Chữa trị bách bệnh, sự cám dỗ này quá lớn.

Vân Xu từ nhỏ đã sống trong xã hội loài người, rất hiểu rõ trên thế giới này có rất nhiều người sẵn sàng làm mọi thứ để có thể sống tiếp.

Bàn tay nhỏ bé nắm chặt của Vân Xu được một bàn tay ấm áp bao bọc lại. Hơi ấm nóng hổi không ngừng truyền qua da thịt đến bàn tay cô. Ánh mắt kiên định của Thiệu Dương khiến Vân Xu ngẩn ngơ, như muốn nói rằng, chỉ cần có anh ở đây, không ai có thể làm tổn thương cô.

Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: “Xu Xu, anh cam đoan với em, chỉ cần anh còn sống, không ai có thể làm hại em.”

Vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt Khuyết Tư Viễn cũng tan biến, thay vào đó là sự dịu dàng và kiên định.

Cơ thể căng thẳng của Vân Xu dần thả lỏng. Hai người họ mang đến cho cô cảm giác an toàn tuyệt đối. Những nỗi sợ hãi trong lòng cô đã tan biến hơn phân nửa, không còn ảnh hưởng đến cô nữa.

Cẩn thận hồi tưởng lại những chuyện trước đây, Vân Xu cuối cùng cũng hiểu rõ, nguồn gốc sự chán ghét của cô đối với Cố Tư Thành là từ đâu. Lần đầu tiên nhìn thấy Cố Tư Thành và Như Thu chia tay bên ngoài biệt thự, bản năng của cô đã cảm nhận được thái độ kỳ lạ của anh ta đối với Như Thu.

Tuy rằng bề ngoài Cố Tư Thành đối xử với Như Thu rất tốt, nhưng thực tế lại không hề đặt cô ấy vào vị trí bình đẳng. Có lẽ trong mắt đối phương, nhân ngư không phải là con người, cũng không xứng đáng được đối xử bình đẳng.

 

Loading...