Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 301: Cứu Vớt Mỹ Nhân Ngư Bị Moi Tim (43)

Cập nhật lúc: 2025-03-05 11:52:07
Lượt xem: 13

Người đàn ông mặt sẹo nhìn anh từ trên xuống dưới. Đông ca vốn là người trọng tình nghĩa. Thời trẻ, Tần Đằng vô tình cứu giúp anh một mạng, Đông ca luôn ghi nhớ ân tình này trong lòng và rất sẵn lòng giúp đỡ Tần Đằng mỗi khi anh cần.

Nhưng chính vì sự giúp đỡ vô điều kiện đó mà suýt chút nữa đã hại Vân Xu.

“Lần trước cậu…” Đông ca vừa mở miệng, Tần Đằng đã vội vàng rối rít xin lỗi: “Đông ca, thật xin lỗi! Tôi thật sự không biết con nhỏ đó lại quen biết Khuyết Tư Viễn. Nếu biết trước, tôi nhất định sẽ không tìm anh.”

“Đều tại con nhỏ đó mà chúng ta mới ra nông nỗi này. Anh yên tâm, đợi khi ra ngoài, tôi nhất định sẽ nghĩ cách đưa anh ra ngoài cùng, và nhất định không tha cho con nhỏ đó!”

Tần Đằng nghĩ rằng lời nói này có thể xoa dịu cơn giận của Đông ca. Nhưng anh đã lầm. Sắc mặt người đàn ông vạm vỡ càng lúc càng lạnh, nắm tay siết chặt hơn, rồi không nói một lời, đ.ấ.m thẳng vào mặt Tần Đằng.

Đông ca ra tay rất mạnh, Tần Đằng ngã nhào xuống đất, gáy đập mạnh vào nền gạch. Trong khoảnh khắc, đầu óc anh choáng váng, mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ. Gò má anh sưng vù, khóe miệng rớm máu.

Cơn đau dữ dội lan khắp cơ thể. Tần Đằng thậm chí cảm thấy răng mình như muốn lung lay. Anh sợ hãi nhìn người đàn ông trước mặt, không hiểu vì sao Đông ca lại đột nhiên ra tay.

Ánh mắt Đông ca rất lạnh lẽo. Ban đầu hắn không định động tay động chân, nhưng Tần Đằng lại không biết điều, dám buông lời xúc phạm Vân Xu, thậm chí còn có ý đồ xấu với cô ấy. Đương nhiên hắn phải cho Tần Đằng một bài học thích đáng.

“Cậu không được phép nghĩ đến việc làm hại cô ấy.” Giọng Đông ca đầy sát khí.

Làm hại cô ấy?

Tần Đằng chậm chạp xoay chuyển bộ não trì độn. Vẻ mặt anh lộ rõ vẻ khó tin. Lẽ nào Đông ca đang nói đến con nhân ngư mà anh vừa nhắc tới sao? Nhưng Đông ca và cô ta có quan hệ gì?

Chưa kịp phản ứng, nắm đ.ấ.m của Đông ca lại giáng xuống, không hề nương tay, mỗi cú đ.ấ.m đều nhắm vào chỗ hiểm.

Tần Đằng chưa bao giờ bị ai đánh tàn tệ như vậy. Mỗi một thớ thịt trên người anh đều đau nhức. Anh không kìm được mà cuộn tròn người lại, trông thật thảm hại và đáng thương. Cơn đau liên tục truyền đến khiến anh hoảng hốt nghĩ rằng có lẽ c.h.ế.t đi còn dễ chịu hơn lúc này.

Trận đòn roi đơn phương kéo dài cho đến khi cai ngục nghe tin tức chạy tới, khống chế Đông ca lại. Lúc này, Tần Đằng đã đau đến không thể đứng dậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-301-cuu-vot-my-nhan-ngu-bi-moi-tim-43.html.]

Tần Đằng biết Đông ca là một người nguy hiểm ngay từ đầu. Nhưng anh không ngờ sự nguy hiểm đó lại phản tác dụng lên chính mình.

Sau khi vết thương của Tần Đằng lành lặn, anh cũng không được sống những ngày yên ổn. Vụ ẩu đả lần trước đã có kết quả, thời hạn tù của Đông ca lại bị kéo dài thêm, nhưng Đông ca vẫn không hề hối cải.

“Tần Đằng, tôi đã giúp cậu rất nhiều việc, ân tình đó sớm đã trả hết. Nhưng chuyện cậu dám muốn làm hại cô ấy, tôi nhất định sẽ không bỏ qua.”

Tần Đằng từng nghĩ rằng ngồi tù là điều khổ sở nhất trong cuộc đời. Nhưng giờ đây anh mới phát hiện ra rằng, so với ngồi tù, điều khổ sở hơn chính là có một người trong tù luô nhìn chằm chằm vào anh, khiến anh không được yên ổn. Dù Đông ca không còn trực tiếp ra tay, nhưng hắn ta sẽ sai khiến những người xung quanh liên tục nhằm vào Tần Đằng.

Ngay cả những bạn tù cùng phòng với Tần Đằng cũng bắt đầu giở trò. Họ cố ý va vào anh khi đi ngang qua, nửa đêm đánh thức anh, cô lập anh.

Chỉ trong vòng một tuần ngắn ngủi, Tần Đằng đã nhanh chóng tiều tụy đi trông thấy. Anh thậm chí không còn tâm trí để nghĩ đến Tần Mạn Ngữ nữa, chỉ mong sao cuộc sống của mình có thể dễ chịu hơn một chút.

Cuối cùng cũng có một ngày, Tần Đằng không thể chịu đựng được nữa. Anh kể hết những dày vò mình phải chịu cho ba mẹ, khóc lóc thảm thiết cầu xin họ giúp đỡ. Anh không muốn ở lại nơi này nữa, dù phải chuyển đến một nhà tù khác cũng được.

Ba mẹ Tần Đằng cũng đau lòng nhìn con trai: “Tiểu Đằng à, không phải ba mẹ không muốn giúp con, mà là ba mẹ không có đủ lực lượng. Cố gia đã xa lánh chúng ta rồi. Cố Tư Thành đã lâu rồi không tìm em gái con.”

“Khuyết Tư Viễn… căn bản không cho chúng ta cơ hội tìm người. Thật sự là ba mẹ không còn cách nào khác nữa rồi.”

Tần Đằng cúp điện thoại, sắc mặt thất thần. Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này? Anh chỉ muốn em gái có một cơ thể khỏe mạnh thôi, tại sao lại rơi vào bước đường cùng này?

Vì sao chứ?

Anh chậm rãi xoay người, nhìn về phía cánh cửa sắt dẫn vào hành lang phòng giam, cảm giác bất lực lại một lần nữa ập đến.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Khuyết Tư Viễn và Thiệu Dương cố gắng che giấu chuyện liên quan đến nhân ngư, nhưng cuối cùng vẫn bị Vân Xu phát hiện ra điều bất thường.

 

Loading...