Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 300: Cứu Vớt Mỹ Nhân Ngư Bị Moi Tim (42)
Cập nhật lúc: 2025-03-05 11:51:08
Lượt xem: 10
Tần Đằng đã ở trong tù được vài tháng, cuộc sống mỗi ngày trôi qua thật tẻ nhạt và đơn điệu.
Thời gian đầu, ba mẹ anh vẫn còn đến thăm nom. Nhưng việc Tần Đằng phạm tội đã khiến các cổ đông khác trong công ty rất bất mãn. Họ phản đối việc ba mẹ anh đến thăm tù, gây áp lực khiến gia đình Tần Đằng buộc phải giảm bớt số lần thăm nuôi.
Gia đình Tần Đằng đang gặp khó khăn. Con trai thì ngồi tù, con gái là Tần Mạn Ngữ thì sức khỏe yếu ớt. Ba mẹ anh phải cố gắng giữ vững vị trí của mình trong công ty để bảo vệ gia đình.
Tần Mạn Ngữ cũng đến thăm anh được hai lần. Nhưng mỗi lần xuất hiện, sắc mặt cô đều rất xanh xao, có vẻ không quen với môi trường u ám ở đây. Thương con, ba mẹ Tần Đằng không cho cô đến nữa. Tần Đằng hiểu cho em gái, nhưng trong lòng vẫn không khỏi buồn bã.
Cuộc sống tù tội đã biến anh từ một thiếu gia Tần gia oai phong lẫm liệt thành một tù nhân tầm thường.
Trong tù, mọi người đều được giao nhiệm vụ lao động. Ban đầu, Tần Đằng được phân công việc đóng nút thắt. Công việc này đòi hỏi sự tỉ mỉ và kiên nhẫn cao, nhưng tâm trạng Tần Đằng lúc đó quá rối bời, không thể hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn. Kết quả là anh bị chuyển sang làm những công việc tạp vụ nặng nhọc hơn.
Từ phân loại nguyên liệu, khuân vác, đến dọn dẹp, tất cả đều cần rất nhiều sức lực. Với cường độ công việc như vậy, Tần Đằng mỗi ngày mệt mỏi rã rời như một con chó. Anh không còn tâm trí đâu để nghĩ đến những chuyện cao siêu hay to tát nữa.
Nhiều đêm nằm trên chiếc giường chật hẹp, nhìn lên trần nhà trắng toát, Tần Đằng cảm thấy cuộc đời mình đã đi đến hồi kết. Nhưng rồi ngày hôm sau, anh vẫn phải tiếp tục công việc nặng nhọc. Thỉnh thoảng nhìn vào gương, hình ảnh người đàn ông với khuôn mặt đờ đẫn trong gương khiến anh suýt sụp đổ tinh thần.
"Không được, mình không thể cứ như thế này mãi. Mạn Ngữ vẫn đang ở bên ngoài chờ mình."
Tần Đằng cuối cùng cũng nhận ra mình phải thay đổi. Anh cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao, đạt đến mức trung bình của trại giam. Nhờ vậy, anh mới có chút thời gian để suy nghĩ về những chuyện bên ngoài. Anh rất lo lắng cho sức khỏe của em gái, nhưng không thể có được bất kỳ thông tin nào, ngày qua ngày sống trong lo âu và bất an.
Hôm đó, Tần Đằng vừa làm xong việc như thường lệ thì vô tình nghe được cuộc trò chuyện của hai người cai ngục.
“Hình như bên mình sắp có một nhân vật lợi hại chuyển đến phải không?”
“Anh nói cái người đó hả? Tôi cũng nghe nói rồi. Vốn dĩ người đó phải vào đây từ trước rồi, nghe đâu trên đường còn trốn trại một lần, xong lại bị bắt về.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-300-cuu-vot-my-nhan-ngu-bi-moi-tim-42.html.]
“Tôi cũng nghe vậy.” Một người hạ giọng nói,:“Thật ra tôi thấy hơi lạ đó. Danh tiếng của Đông ca cũng đâu có nhỏ, vậy mà dễ dàng bị bắt lại vậy. Nghe mấy người áp giải vào đây kể lại hình như hắn không hề phản kháng gì luôn.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
“Kỳ lạ thiệt.”
Tần Đằng dồn hết sự chú ý để lắng nghe. Khi nghe được cái tên quen thuộc "Đông ca", lòng anh vừa vui mừng vừa lo lắng. Đông ca lợi hại như vậy, có lẽ sẽ biết chút tin tức về thế giới bên ngoài. Nhưng anh cũng sợ Đông ca sẽ trút giận lên mình, dù sao thì Đông ca cũng bị liên lụy vào tù vì giúp đỡ anh.
"Hay là mình nên tránh mặt trước thì hơn?" Tần Đằng hiểu rõ, nhà tù không bao giờ là nơi hòa bình. Chuyện bắt nạt vẫn thường xuyên xảy ra. Anh không muốn bị Đông ca chú ý tới.
Trong những ngày tiếp theo, Tần Đằng ngoan ngoãn làm phận sự của mình, không dám tìm hiểu tin tức gì, mỗi ngày chỉ làm việc, ăn và ngủ, cố gắng không gây sự chú ý.
Nhưng có những chuyện không phải cứ muốn tránh là tránh được.
Nhà tù quản lý rất nghiêm ngặt, nhưng dù nghiêm ngặt đến đâu cũng có sơ hở. Một buổi trưa, Tần Đằng vừa định bước ra khỏi nhà vệ sinh thì bị một bóng người cao lớn chặn lại. Anh run lên, lắp bắp: “Đông, Đông ca?”
Người đàn ông sẹo trên mặt im lặng nhìn anh.
Ánh mắt đó khiến Tần Đằng cảm thấy lạnh sống lưng. Anh gượng gạo nở một nụ cười khó coi: “Lâu rồi không gặp.”
Đông ca không nói lời thừa thãi, đẩy mạnh Tần Đằng trở vào trong. Dáng người vạm vỡ của Đông ca tạo cho người ta cảm giác áp bức mạnh mẽ. Những người khác trong nhà vệ sinh thấy tình hình không ổn liền nhanh chóng lùi ra ngoài, tránh bị liên lụy.
Cửa nhà vệ sinh lại một lần nữa đóng sập lại. Mọi người bên ngoài nhìn nhau, ai nấy đều hiểu rằng người mới đến này không dễ dây vào. Họ không biết Tần Đằng đã đắc tội gì với Đông ca mà lại bị chặn cửa “dạy dỗ” như vậy.
Trong nhà vệ sinh yên tĩnh chỉ còn lại hai người.
Tần Đằng nuốt nước bọt khan: “Đông ca, anh tìm tôi có chuyện gì sao?”