Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 299: Cứu Vớt Mỹ Nhân Ngư Bị Moi Tim (41)

Cập nhật lúc: 2025-03-05 11:18:06
Lượt xem: 8

Vân Xu mắt cong cong. Giúp đỡ được người khác, cô vẫn rất vui vẻ: “Anh mau uống thử đi, sữa bò nhãn hiệu này ngon lắm, ngày nào tôi cũng uống.”

Đông ca cẩn thận mở nắp bình. Đây là Vân Xu đưa cho, hắn không muốn làm hỏng bất cứ thứ gì.

Bánh mì nóng và sữa bò nóng xuống bụng, toàn thân dường như tràn ngập nhiệt lượng.

Lúc này Đông ca đã không còn bất cứ ý định gây thương tổn nào nữa, chỉ tham luyến từng giây từng phút giây phút này.

Vân Xu tò mò đánh giá người đàn ông trước mặt. Mũ áo mưa của anh ta rất lớn, che khuất nửa khuôn mặt trong bóng tối. Đến giờ cô vẫn chưa nhìn rõ mặt anh ta: “Tôi có thể nhìn xem anh trông như thế nào sao?”

Ánh mắt cô thuần khiết trong veo, không vướng chút tạp chất nào, lại khiến Đông ca trong lòng trào dâng cảm giác tự ti.

Đông ca trước kia chưa từng để ý đến vết sẹo trên mặt. Đó là quá khứ thuộc về hắn, nhưng Vân Xu tốt đẹp đến vậy, vết sẹo lại xấu xí đến thế. Chỉ nghĩ đến việc cô có thể lộ ra vẻ sợ hãi, chán ghét khi nhìn thấy vết sẹo, Đông ca vốn không sợ trời không sợ đất cũng bất giác sinh lòng rụt rè.

Vân Xu lý giải sự trầm mặc của Đông ca. Đối phương không muốn để cô biết dung mạo của mình. Tuy rằng có chút tiếc nuối, nhưng cũng không phải chuyện quan trọng. Vân Xu ngược lại liền bỏ qua.

Mưa rơi dần nhỏ hạt.

Vân Xu nhìn nhìn bầu trời: “Chắc là lát nữa mưa tạnh thôi, anh cũng có thể về nhà.”

Người đàn ông mặc áo mưa vẫn im lặng không đáp. Vân Xu cũng không để ý, có lẽ tính cách anh ta vốn vậy.

Tạnh mưa rồi.

Vân Xu vừa định mở miệng, đột nhiên nghe thấy tiếng còi cảnh sát mơ hồ, bực bội nói: “Sao lại thế này? Chẳng lẽ phụ cận có chuyện gì xảy ra?”

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Không có tiếng đáp lời.

Đông ca vẫn sừng sững tại chỗ. Tiếng còi cảnh sát càng lúc càng dồn dập. Hắn biết mình sắp phải đối mặt với điều gì, nhưng cũng không có ý định đào tẩu. Ý nghĩ của hắn so với lúc mới đến đã thay đổi rất nhiều.

Hắn không muốn sống cuộc đời trốn chui lủi nữa. Hắn muốn có một ngày có thể quang minh chính đại bước ra, nhìn ngắm cô, dù chỉ là từ một góc khuất xa xôi.

Đông ca biết mình không xứng với Vân Xu. Cô là một sự tồn tại tốt đẹp đến vậy. Người đứng bên cạnh cô, người có tư cách bảo vệ cô, ít nhất cũng phải như Khuyết Tư Viễn kia, còn hắn thì lấm lem bùn đất, không có bất cứ tư cách nào.

Vân Xu cho rằng xe cảnh sát chỉ đi ngang qua, nhưng xe lại dừng ngay gần cổng lớn, trong đó còn có chiếc xe của Thiệu Dương lái vào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-299-cuu-vot-my-nhan-ngu-bi-moi-tim-41.html.]

Cô từ từ cảm thấy có gì đó không đúng.

Thiệu Dương đã xuống xe, lạnh lùng nói: “Xu Xu! Lùi lại! Lập tức!”

Vân Xu theo bản năng nghe theo lời anh, lùi về phía sau một bước.

Cảnh sát trên xe đồng loạt bước xuống, dàn trận địa. “Đứng im!”

Cảnh sát từng bước tiếp cận. Người đàn ông mặc áo mưa vẫn không nhúc nhích, ánh mắt vẫn dán chặt vào Vân Xu vừa lùi lại phía sau một bước.

Mãi đến khi vai hắn bị cảnh sát khống chế, ấn mạnh xuống đất.

Thiệu Dương vội vã mở cửa, vội vã bước nhanh đến trước mặt Vân Xu, xem xét cô có bị thương không. Xác nhận cô không sao, trái tim treo cao của anh rốt cuộc cũng hạ xuống, trên mặt vẫn còn vẻ kinh hoàng: “May mắn, may mắn là em không sao.”

Vân Xu bị giữ chặt vai vẻ mặt ngơ ngác, không hiểu vì sao người xa lạ vừa rồi cô giúp đỡ lại bị bắt.

Thiệu Dương muốn mang Vân Xu về phòng, bị cự tuyệt, cô muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Thiệu Dương không lay chuyển được cô, chỉ có thể bồi cô đứng ở trong đình viện.

Mũ áo mưa của người đàn ông bị lột ra, để lộ một vết sẹo lớn vắt ngang khuôn mặt hắn ta.  Như muốn trốn tránh, hắn ta nghiêng đầu đi, không nhìn về phía cô gái, cũng không hề chống cự gì cả.

Những cảnh sát đè hắn ta xuống không khỏi ngạc nhiên, tặc lưỡi khen lạ. Họ vốn nghĩ sẽ phải vật lộn một hồi mới bắt được, ai ngờ mọi chuyện lại kết thúc nhanh chóng và dễ dàng như vậy.

Không chỉ viên cảnh sát đó, mà những người khác ở hiện trường cũng cảm thấy khó hiểu trong lòng. Tuy có nghi ngờ, nhưng họ chỉ giữ trong bụng chứ không nói ra ngoài.

Viên cảnh sát dẫn đầu bước đến trước mặt hai người Khuyết Tư Viễn và Vân Xu, nói: “Cảm ơn hai vị đã hợp tác giúp chúng tôi bắt được tên tội phạm vượt ngục.”

Vân Xu ngơ ngác, trong đầu hiện lên hàng loạt dấu chấm hỏi. Sau một thoáng định thần, cô dè dặt hỏi lại: “Anh ta là tội phạm vượt ngục sao?”

“Đúng vậy, lại còn là một tên tội phạm cực kỳ nguy hiểm nữa. Cô không bị thương, thật là may mắn.”

Vân Xu vẫn còn bàng hoàng. Nhưng cô cảm thấy người đàn ông kia dường như không có ý định làm hại mình.

Ánh mắt cô dõi theo người đàn ông đang bị áp giải về phía xe cảnh sát. Hắn ta cúi gằm mặt, vẫn im lặng như trước. Vân Xu không biết có phải mình ảo giác hay không, nhưng cô cứ cảm thấy ánh mắt của người đàn ông kia vẫn luôn hướng về phía mình.

Khi xe cảnh sát khuất bóng, cảm giác ấy cũng dần tan biến.

Loading...