Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 298: Cứu Vớt Mỹ Nhân Ngư Bị Moi Tim (40)

Cập nhật lúc: 2025-03-05 11:17:18
Lượt xem: 17

Vân Xu chần chừ. Cô chỉ có một mình ở nhà, mời người lạ vào nhà tránh mưa là không thể, nhưng cứ thế bỏ mặc người ta thê thê thảm thảm đứng ngoài kia, cô lại không đành lòng. Chỗ gần đây này lại không có chỗ nào để trú mưa.

Phải làm sao bây giờ?

Ra ngoài dùng ô cầm tay trong thời tiết này cũng chẳng ích gì. Có công cụ nào khác có thể tạm thời giúp anh ta che chắn mưa gió không?

Đúng rồi!

Mắt Vân Xu sáng lên. Phía sau nhà kho bên cạnh có mấy chiếc ô che nắng lớn, vừa hay có thể đưa cho anh ta dùng. Dù sao mùa mưa to cũng không kéo dài bao lâu, che chắn tạm trận này, để anh ta nhanh chóng rời đi.

Nghĩ vậy, Vân Xu vội vàng khoác áo mưa, trùm kín bản thân kín mít. Đôi chân cô không thể tiếp xúc với nhiều nước, nên phải hết sức cẩn thận.

Chuẩn bị xong xuôi, cô đầu tiên là chạy ra trước cổng lớn, hỏi han tình hình người đàn ông.

Đông ca trầm mặc đứng trước căn nhà. Đây là nơi ở của hai nam một nữ kia, tường rào xung quanh cao đến phi lý. Trong lúc hắn ta nghĩ cách trèo vào thì một giọng nữ nhẹ nhàng, dễ nghe vang lên trong mưa lớn.

“Tiên sinh, tôi thấy anh cứ đứng ở đây mãi, có cần giúp gì không?”

Thanh âm này quá mức êm tai. Đông ca theo bản năng nhìn sang, rồi đối diện với một đôi mắt vô cùng xinh đẹp. Trong đôi mắt ấy phảng phất chứa đựng vô tận ánh sáng lấp lánh, vẻ lo lắng bên trong rõ ràng đến thế.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Hắn đã rất lâu rất lâu rồi chưa từng nhìn thấy ánh mắt như vậy.

Động tác xoay người của Đông ca khựng lại. Vân Xu ngỡ anh ta cam chịu, nói: “Chỗ này không có chỗ nào trú mưa cả. Nếu anh không ngại, chờ tôi một lát nhé, trong nhà có ô che nắng lớn, có thể giúp anh che mưa tạm thời, tôi đi lấy cho anh.”

Nói xong, Vân Xu xoay người đi lấy ô.

Đông ca nhìn bóng dáng nhẹ nhàng của cô, không biết suy nghĩ gì, cuối cùng vẫn im lặng đứng tại chỗ, mặc cho mưa gió vần vũ.

Vân Xu vốn đã mặc áo mưa, lại còn cầm thêm ô, nhưng vì chiếc ô che nắng lớn, cô chỉ có thể buông chiếc ô nhỏ cầm tay, hai tay kéo ô che nắng, chậm rãi tiến về phía trước. Tóm lại, bảo vệ đôi chân cho tốt là được.

Ngoài cổng lớn, người đàn ông vẫn đứng im trong mưa gió.

Vân Xu vẫy vẫy tay về phía anh ta: “Tôi sẽ nhét ô từ bên dưới qua, anh nhận lấy rồi mở ra là được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-298-cuu-vot-my-nhan-ngu-bi-moi-tim-40.html.]

Đông ca nhìn đôi mắt lấp lánh kia, làm theo lời cô, ngồi xổm xuống, kéo ô che nắng ra ngoài cổng.

Vân Xu giục: “Mau mở ra đi, tôi cảm giác áo mưa bên trong anh chắc là ướt hết rồi.”

Chiếc ô che nắng trong tay có cấu tạo đơn giản, Đông ca dễ dàng mở ra. Chiếc ô rộng màu xanh trắng đan xen che chắn phần lớn mưa gió, ngay cả cái lạnh trên người dường như cũng vơi đi phần nào.

Vân Xu thở phào nhẹ nhõm. Như vậy đối phương hẳn là sẽ thoải mái hơn một chút.

Vì vừa rồi chỉ mặc áo mưa, không ít nước mưa đọng lại trên mặt, giờ phút này cảm giác dinh dínhtrên da khiến Vân Xu rất khó chịu. Cô bất giác đưa tay xoa xoa mặt, rồi phát hiện ra điều bất thường.

A, dây khẩu trang bị đứt rồi.

Lực chú ý của Đông ca toàn bộ đặt trên người cô, tự nhiên cũng chú ý tới chiếc khẩu trang rơi xuống.

Sau đó, hắn thấy một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần. Từ đuôi lông mày đến cằm, mỗi đường nét đều tinh xảo đến khó tin. Đây là vẻ đẹp không thuộc về nhân thế, đôi mắt ngưng tụ muôn vàn ánh sáng hoa lệ giờ phút này mang theo một chút mờ mịt.

Nên hình dung tâm tình trong khoảnh khắc ấy thế nào nhỉ? Đại khái giống như là rõ ràng thân trong bão táp, hắn lại như được ánh dương soi rọi khắp người.

Trong đêm tối tăm mờ mịt, cô là ánh sáng duy nhất.

Yết hầu Đông ca khô khốc. Vẻ đẹp này vượt xa dự tính của hắn, khiến hắn không còn tâm tư muốn gây tổn thương nữa. Nghĩ đến việc mình đã từng có hành động gây tổn thương cô, Đông ca liền không khỏi hối hận.

Nghe đàn em nói, Vân Xu lúc ấy còn nhảy xuống biển. Cô có lẽ đã rất sợ hãi nên mới có thể hành động cực đoan như vậy. Tất cả đều là do hắn.

Đông ca mím chặt môi, vẻ mặt hối hận.

Vân Xu lập tức quyết định quay vào phòng lấy thêm một chiếc khác: “Anh chờ một chút, tôi đi lấy đồ.”

Trong phòng và ngoài phòng quả thực là hai thế giới. Vừa bước vào cửa, Vân Xu đã cảm nhận được hơi ấm ùa vào cơ thể. Cô vào phòng rửa mặt rửa qua mặt, rồi đến phòng bếp hâm nóng chút đồ ăn mang theo, cầm thêm một lọ sữa bò nóng, một lần nữa đeo khẩu trang, cầm ô đi ra ngoài.

“Tôi mang cho anh chút đồ ăn, anh có muốn ăn không?” Giọng nói ngọt ngào lại lần nữa vang lên: “Quần áo anh chắc là ướt hết rồi, ăn chút đồ nóng sẽ thoải mái hơn đấy.”

Đông ca muốn hỏi cô, em đối với bất kỳ người xa lạ nào cũng tốt bụng như vậy sao?

Nhưng hắn không nói được thành lời, chỉ trầm mặc nhận lấy đồ ăn. Bình thủy tinh đựng sữa bò truyền đến từng đợt hơi ấm, dường như lan tỏa đến tận đáy lòng, khiến hắn vô thức nắm chặt thân bình.

“Cảm ơn.” Hắn trầm giọng nói.

Loading...