Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 297: Cứu Vớt Mỹ Nhân Ngư Bị Moi Tim (39)
Cập nhật lúc: 2025-03-05 11:16:18
Lượt xem: 13
Khuyết Tư Viễn khựng bước. Vân Xu rất ít khi nói không thích người hay đồ vật gì, lần này lại nói thẳng không thích Tần Mạn Ngữ, có phải hay không đã nhận ra điều gì không ổn? “Vậy em và Tần tiểu thư trước kia từng gặp nhau chưa?”
“Chưa ạ.” Vân Xu nói: “Chỉ là cô ấy cho em cảm giác không thoải mái.”
Khuyết Tư Viễn cười nhạt, thì ra vẫn là cô tiên cá nhỏ mẫn cảm.
Người con gái Tần Mạn Ngữ này cũng không phải là hạng vừa, thái độ bề ngoài luôn là hiền hậu, thiện lượng đến mức hoàn mỹ. Tần gia và Cố gia bị cô ta hoàn toàn xoay vòng vòng, vì sức khỏe của bản thân, có thể không từ thủ đoạn. Người bình thường thật đúng là không đấu lại cô ta.
…
Hôm nay thời tiết Hải Thành rất tệ, mây đen kéo đến, trời đất u ám.
Một người đàn ông mặc áo mưa cúi đầu bước đi trên đường, mũ trùm che khuất mặt. Người đi ngang qua sẽ liếc nhìn thêm một cái, nhưng cũng không thấy kỳ lạ. Hôm nay trời có vẻ như muốn trút mưa to, mặc áo mưa trước cũng là chuyện bình thường.
Thời tiết thật hay thay đổi, người qua đường nhíu mày, bước nhanh về nhà.
Gió lạnh thổi qua, cuốn theo lá khô trên mặt đất, mang theo khí lạnh đến thấu xương.
Người đàn ông mặc áo mưa dáng người cao lớn, đi thẳng trên đường không hé một lời, chỉ cắm cúi bước đi, mãi đến khi đến trước một tiệm tạp hóa cũ nát mới dừng chân, bước vào.
Chủ tiệm là một thanh niên tóc vàng hoe, đang say sưa chơi game, tiếng nhạc nền đinh tai nhức óc vang vọng trong tiệm tạp hóa nhỏ hẹp. Đột nhiên bóng đen phủ xuống.
“Mua gì?” Người tóc vàng hỏi, mắt vẫn không rời khỏi màn hình điện thoại.
Bóng đen vẫn không nhúc nhích.
Người tóc vàng rốt cuộc nhận ra có gì đó không ổn, ngẩng đầu lên, thấy rõ khuôn mặt người tới, điện thoại “bịch” rơi xuống đất. Anh ta lập tức đứng dậy, lắp bắp nói: “Đông, Đông ca, sao ngài lại tới đây?”
Vị đại gia này không phải bị bắt vào tù rồi sao? Sao lại xuất hiện ở tiệm tạp hóa của anh ta? Người tóc vàng trong lòng kêu khổ không ngừng, anh ta không muốn sau này bị gọi lên đồn cảnh sát hỏi chuyện.
Ánh mắt nặng nề của Đông ca dừng trên người người tóc vàng: “Cậu yên tâm, tôi chỉ đến lấy vài thứ thôi.”
Người tóc vàng cúi đầu khom lưng nói: “Ngài muốn gì cứ tự nhiên lấy, tự nhiên lấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-297-cuu-vot-my-nhan-ngu-bi-moi-tim-39.html.]
Chỉ cần không liên lụy đến anh ta là được.
Đông ca trầm mặc bước vào trong tiệm.
Nửa giờ sau, người đàn ông mặc áo mưa lại lần nữa bước ra khỏi tiệm tạp hóa, trong tay xách theo một túi ni lông. Hắn ta tìm một chỗ khuất ngồi xuống nghỉ ngơi. Lúc này sắc trời đã hơi tối, đêm xuống mới là thời cơ hành động tốt nhất.
Đông ca hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra trong thời gian qua. Sự việc bùng nổ quá nhanh, mọi thứ như thể có người đứng sau giật dây vậy. Những manh mối cứ thế tìm đến hắn, khiến hắn bị bắt.
Tuy rằng Tần Đằng cũng bị tống vào tù, nhưng Đông ca mơ hồ nhận thấy tất cả những chuyện này đều có liên quan đến Tần Đằng. Hắn ta nhắm mục tiêu vào người con gái mà trước đó Tần Đằng yêu cầu bắt.
Dựa vào những mối quan hệ còn sót lại, hắn ta rốt cuộc biết người con gái kia không hề không có bối cảnh như lời Tần Đằng nói. Sau lưng cô là Khuyết Tư Viễn. Chính người đàn ông này, chỉ vì lần trước hắn ta phái người đi bắt cô, mà đã dễ dàng tiêu diệt bọn họ.
Hiểu rõ tiền căn hậu quả, Đông ca tự nhiên không muốn bó tay chịu trói. Hắn ta thừa dịp sơ hở khi áp giải, tập kích cảnh sát, trực tiếp đào thoát.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Đông ca có thể làm mưa làm gió ở Hải Thành, phần lớn là do hắn ta đủ tàn nhẫn. Tàn nhẫn với người khác, cũng tàn nhẫn với chính mình. Hắn ta không quan tâm đến tình cảnh của mình sau này, nhưng nhất định phải khiến ba người xuất hiện ngày hôm đó trả giá đắt.
Người đàn ông chắc nịch cắn từng miếng bánh mì trong túi, chờ đợi bóng tối buông xuống.
…
Nước mưa xối xả gõ lộp bộp trên mái hiên, càng lúc càng dữ dội.
Ngoài phòng lạnh lẽo, trong phòng lại ấm áp.
Trong phòng khách sáng trưng.
Người con gái ôm gối hình cá heo biển ngồi dựa vào sofa, mơ màng sắp ngủ. Mái tóc đen mềm mại rủ xuống vai, đầu nhỏ thỉnh thoảng khẽ gật gù, cuối cùng không chống đỡ được nữa, gục xuống gối bên cạnh, mới tỉnh táo lại.
Vân Xu dụi dụi mắt, nhìn đồng hồ, từ lúc Thiệu Dương ra ngoài mua đồ đến giờ đã hơn một tiếng, mà vẫn chưa thấy về.
Ngoài trời mưa thật sự rất to, cô hé rèm nhìn ra ngoài, lòng không khỏi lo lắng. Chẳng lẽ Thiệu Dương bị mắc mưa rồi? Sớm biết vậy cô đã nhất quyết không đồng ý để anh ra ngoài.
Vân Xu đang định kéo rèm lại, ánh mắt chợt nhìn thấy được một bóng người đứng trước cổng sắt, người đó chỉ mặc độc chiếc áo mưa, trong mưa rền gió thét trông thật đáng thương.
Cảm giác thật thảm thương. Anh ta có cần giúp đỡ không?