Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 296: Cứu Vớt Mỹ Nhân Ngư Bị Moi Tim (38)

Cập nhật lúc: 2025-03-05 11:15:16
Lượt xem: 14

Cố Tu Thành vất vả lắm mới gặp lại được Vân Xu, đương nhiên không muốn rời đi: “Có thể cho anh xin phương thức liên lạc không? Anh đảm bảo chuyện trước kia tuyệt đối không tái diễn, anh chỉ là muốn thỉnh thoảng có thể trò chuyện cùng em.”

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Thái độ của anh ta thật sự là vô cũng chân thành, khiến những người bàng quan lần nữa cảm thán, đây là tiểu thư nhà ai mà có mị lực lớn đến vậy?

Tần Mạn Ngữ thậm chí không thể tin được người đàn ông trước mắt là tổng giám đốc Cố thị cao ngạo. Đối mặt với Cố Tu Thành, cô phải cẩn thận lấy lòng mới có thể củng cố vị trí của mình trong lòng anh ta, còn người con gái kia nói chuyện chẳng chút khách khí, Cố Tu Thành lại khúm núm, nhẹ giọng khép nép, sợ đối phương không vui.

Cô cũng nhận ra người con gái đối diện, nghe nói vị Khuyết tổng này đến từ một gia tộc lợi hại. Bản thân cô còn nghĩ đến việc làm thân với vị tiên sinh này, kết quả nâng chén rượu qua đi, chỉ nhận được sự lạnh nhạt.

Khuyết Tư Viễn tuấn mỹ vô cùng, cặp mắt kia lại vô cùng sắc bén. Tâm tư nhỏ của cô trước mặt đối phương chẳng khác nào bị lột trần, khiến Tần Mạn Ngữ không dám nảy sinh bất cứ ý niệm nào khác, chỉ muốn tránh xa.

Còn người đàn ông mà cô cho là không thể tiếp cận kia khi nhìn về phía Vân Xu, vẻ lạnh lùng biến mất, trong mắt tràn đầy ôn nhu.

Cố Tu Thành và Khuyết Tư Viễn, hai người đàn ông xuất sắc nhất Hải Thành đều đặt tâm tư lên người con gái không rõ mặt trước mắt, sự đối lập mãnh liệt khiến tim Tần Mạn Ngữ như rỉ máu. “Được mọi người yêu thương lấy lòng” bao lâu nay, cô rốt cuộc đã biết mùi vị của ghen tị.

Trước kia, khi Cố Tu Thành đứng bên cạnh, cô ngạo nghễ đánh giá những người con gái ghen tị xung quanh, trong lòng cười nhạo.

Hiện tại đến lượt cô nếm trải cảm giác phát điên này.

Vân Xu đã không muốn nói chuyện nữa. Dù cô cự tuyệt thế nào, Cố Tu Thành vẫn cứ như người điếc không nghe thấy.

Khuyết Tư Viễn nhận thấy sự bực bội của Vân Xu, liếc mắt về phía trước đài: “Xu Xu, đồ đã gói xong rồi, chúng ta đi thôi.”

Vân Xu nhìn về phía sau, nhân viên phục vụ đang nơm nớp lo sợ đứng ở quầy, bên cạnh là hộp bánh ngọt đã gói xong. Cô thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng xong.”

Bánh ngọt đã làm xong từ vài phút trước, nhưng nhân viên phục vụ lại không dám thông báo cho khách, không khí bên kia căng thẳng quá, anh ta thật sự không không có dũng khí. May mắn là một người khách trong đó nhìn thấy hộp bánh ngọt, chủ động lên tiếng.

Nhân viên phục vụ khẩn trương gấp cả 1000 lần, đặt bánh ngọt lên bàn, rồi vội vã trở lại vị trí làm việc.

Trong lúc đó, một nữ khách hàng vô tình đối diện ánh mắt với anh. Anh thoáng thất thần, đó là một đôi mắt vô cùng xinh đẹp, phảng phất cất giữ vô vàn tinh tú, khó trách vị Cố tiên sinh kia cứ mãi dây dưa không thôi. Vị tiểu thư này nhất định là một đại mỹ nhân tuyệt sắc.

Nhân viên phục vụ trở lại trước quầy, nhưng tâm trí không thể nào tập trung được, trong đầu chỉ còn đôi mắt xinh đẹp kia, tựa như có ma lực vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-296-cuu-vot-my-nhan-ngu-bi-moi-tim-38.html.]

Vân Xu đứng dậy, Khuyết Tư Viễn xách hộp bánh ngọt lên, hai người chuẩn bị rời đi.

Anh nói: “Tôi và Xu Xu xin phép không tiếp chuyện nhiều được, hai người cứ tự nhiên.”

Cố Tu Thành không muốn cứ vậy từ bỏ, anh xoay người, muốn nắm lấy tay người con gái, nhưng bị chặn lại giữa chừng.

Xung quanh tĩnh lặng như tờ, mắt không chớp nhìn chằm chằm hai người đàn ông giằng co.

Khuyết Tư Viễn nắm chặt cánh tay đối phương, ánh mắt sắc bén, thanh âm lạnh như băng: “Tổng giám đốc Cố, xin tự trọng!”

Giờ khắc này, khí thế của anh trực tiếp áp chế Cố Tu Thành.

Vân Xu đứng sau lưng Khuyết Tư Viễn, nhẹ nhàng kéo nhẹ vạt áo anh: “Thôi được rồi, chúng ta đi nhanh thôi.”

Đó là tư thái vô cùng tín nhiệm, Cố Tu Thành ngẩn người. Vân Xu trước mặt anh chưa từng biểu hiện như vậy.

Khuyết Tư Viễn buông tay ra, ôn hòa nói: “Được.”

Cố Tu Thành trầm mặc, Tần Mạn Ngữ đứng bên cạnh căn bản không dám lên tiếng, sợ bị vạ lây.

Một lúc lâu sau.

Người đàn ông nói: “Anh về trước, em cũng về đi.”

Nói rồi lập tức rời đi, thậm chí không thèm quay đầu lại.

Tần Mạn Ngữ đỉnh những ánh mắt chế giễu dường như có như không của người khác, nụ cười trên mặt biến mất. Cô cảm thấy trái tim mình âm ỉ đau nhói, cảm giác vô lực lan khắp toàn thân. Cô rõ ràng đã nắm được quân bài tốt nhất, vì sao lại đi đến bước đường này?

Quán cà phê càng lúc càng xa.

Vân Xu vẫn có chút không thoải mái, vốn dĩ vui vẻ ra ngoài mua đồ, kết quả lại gặp phải hai người đáng ghét.

Khuyết Tư Viễn an ủi cô: “Ghét anh ta thì sau này chúng ta không gặp anh ta nữa.”

Vân Xu nhíu mày: “Kỳ thực không chỉ Cố Tu Thành, cả vị Tần tiểu thư bên cạnh anh ta, em cũng không thích.”

Loading...