Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 292: Cứu Vớt Mỹ Nhân Ngư Bị Moi Tim (34)
Cập nhật lúc: 2025-03-05 10:26:36
Lượt xem: 14
Thật sự cảm thấy Tần tiểu thư có chút đáng thương.
Tần Mạn Ngữ nhận ra ánh mắt thương hại của thư ký, bàn tay nắm chặt túi xách dần siết chặt hơn. Ánh mắt này khiến cô cảm thấy nhục nhã, cô sẵn sàng dùng dáng vẻ yếu đuối để tranh thủ tình cảm, nhưng không có nghĩa là cô cần sự thương hại vô vị.
Thư ký mở cửa, Tần Mạn Ngữ bước vào văn phòng.
Người đàn ông trước mặt vẫn không khác mấy so với dạo gần đây, trên mặt lộ vẻ tiều tụy, ánh mắt tĩnh lặng, khác hẳn Cố tổng khí phách hăng hái trong trí nhớ của cô, như thể là hai người khác nhau vậy.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Nhớ đến mục đích hôm nay, Tần Mạn Ngữ hít sâu một hơi, chuẩn bị lựa lời mở đầu.
Nhưng Cố Tu Thành đã ngẩng đầu lên, nói thẳng: “Nếu cô đến vì chuyện của Tần Đằng, thì cô có thể im miệng.”
Lời nói không chút khách khí khiến sắc mặt Tần Mạn Ngữ tái nhợt. Cô không thể ngờ rằng người đàn ông từng cưng chiều cô lại trở nên như ngày hôm nay. Mấy tháng trước, anh còn hứa hẹn sẽ đưa cô đi du lịch nhiều nơi khi có cơ hội.
Bây giờ lại bảo cô im miệng.
Môi Tần Mạn Ngữ run rẩy, mấy ngày nay, cuộc sống của cô trở nên tồi tệ hơn bao giờ hết, hết đả kích này đến đả kích khác khiến cô sắp không chịu nổi nữa.
“Tại sao?” Cô hỏi.
Cố Tu Thành cười lạnh một tiếng: “Cô nên hỏi anh trai cô đã làm những chuyện gì.”
Tần Đằng lại dám sau lưng anh đối phó với Vân Xu, chuyện này trực tiếp chạm đến điểm mấu chốt của anh. Chỉ cần nghĩ đến việc Vân Xu suýt chút nữa bị thương, anh đã hận không thể Tần Đằng bị phán tù thật lâu.
Vì hành vi của Tần Đằng, sự nhẫn nại của Cố Tu Thành dành cho Tần Mạn Ngữ cũng giảm xuống mức thấp nhất. Anh biết Tần Mạn Ngữ không liên quan đến chuyện này, nhưng Tần Đằng làm vậy cũng là vì cô.
Vành mắt Tần Mạn Ngữ đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “A Thành, em biết anh trai em đã làm sai, nhưng anh ấy là anh trai em mà, là người đã cưng chiều, che chở em từ nhỏ, em không thể bỏ mặc anh ấy được.”
“Em muốn nhờ anh giúp đỡ, dù chỉ là thử một chút thôi cũng được.”
Dù sao cũng là người đã ở trong lòng nhiều năm, Cố Tu Thành vẫn mềm lòng, thái độ anh dịu đi đôi chút, nhưng vẫn nói: “Tiểu Ngữ, chuyện này em đừng lo nữa, Tần Đằng đã làm chuyện sai trái, nhất định phải chịu trừng phạt.”
Vẻ mặt Tần Mạn Ngữ đáng thương, nhưng trong lòng nghiến răng nghiến lợi.
Đã làm chuyện sai trái? Nhất định phải chịu trừng phạt?
Những lời này từ miệng Cố Tu Thành nói ra, thật nực cười. Anh ta cũng giống như Tần Đằng thôi, bản chất đều là người lãnh khốc, chẳng qua lần này Tần Đằng động đến người mà anh ta muốn bảo vệ mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-292-cuu-vot-my-nhan-ngu-bi-moi-tim-34.html.]
Tần Mạn Ngữ hiểu rõ tính cách thật sự của Cố Tu Thành, nếu không thì cô cũng đã không thể nhiều năm qua nắm chặt anh trong lòng bàn tay, khiến anh yêu thương, thương tiếc cô hết mực.
Giống như bây giờ, cô biết chuyện của Tần Đằng đã hết cách cứu vãn, nói thêm nữa cũng chỉ làm hao mòn tình nghĩa của Cố Tu Thành dành cho cô mà thôi.
Cô làm theo lời anh, chọn cách im miệng.
Tần Mạn Ngữ rất hiểu rõ, không có sự giúp đỡ của Cố Tu Thành, vị thế của cô ở Hải Thành sẽ xuống dốc không phanh.
…
Sau chuyện lần trước, Khuyết Tư Viễn lo lắng, chuẩn bị thuê vài vệ sĩ đi theo Vân Xu, nhưng bị cô dứt khoát từ chối.
“Em không cần người khác ngày nào cũng kè kè sau lưng.” Vân Xu không vui nói, “Cùng lắm thì sau này em không ra khỏi nhà nữa!”
Cô đã quen với cuộc sống một mình, có thể chấp nhận Thiệu Dương và Khuyết Tư Viễn, cũng là vì một người là ân nhân cứu mạng, một người là người thân của người giám hộ.
Nếu thật sự thuê vệ sĩ, cô chắc chắn sẽ không thoải mái.
Vẻ mặt tức giận của Vân Xu khiến Khuyết Tư Viễn đau đầu. Chuyện nhà Tần gia ầm ĩ lên, Cố Tu Thành chắc chắn đã biết tin Vân Xu, anh lo lắng đối phương lại dùng thủ đoạn đê tiện.
Thiệu Dương nhướn mày: “Không thích thì không thuê nữa.”
Vân Xu vội gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.
Khuyết Tư Viễn bất đắc dĩ nói: “Nhưng chuyện lần trước lại xảy ra thì sao?”
Thiệu Dương nói: “Trước khi Cố thị xui xẻo, chúng ta đừng đưa cô ấy đến những nơi vắng vẻ, khi ra ngoài nhất định phải có một người đi cùng, không cho bất cứ ai có cơ hội.”
“Hơn nữa những người kia cũng đều bị bắt rồi, cẩn thận một chút là không có vấn đề gì.” Lời này nói có phần mơ hồ.
Vân Xu mơ màng nhìn họ. Sau khi trở về từ lần trước không lâu, Khuyết Tư Viễn đã nói mọi chuyện đã được giải quyết, bảo cô không cần lo lắng. Vân Xu hỏi lại, họ cũng chỉ nói chung chung.
Cả hai đều không muốn làm cô thêm lo lắng phiền muộn.
Khuyết Tư Viễn lại lần nữa xác nhận: “Thật sự ghét vệ sĩ đi theo đến vậy sao?”
“Siêu cấp ghét.” Vân Xu nghiêm túc nói.