Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 290: Cứu Vớt Mỹ Nhân Ngư Bị Moi Tim (32)
Cập nhật lúc: 2025-03-05 10:24:53
Lượt xem: 12
Người cảnh sát mặc đồng phục, mặt mày nghiêm nghị, lại một lần nữa gõ cửa kính xe: “Tần tiên sinh, mời nhanh chóng xuống xe.”
Tiếng gõ cửa kính vang lên nặng nề, như tiếng búa tạ nện vào đầu Tần Đằng, khiến đầu óc anh trống rỗng. Người anh cứng đờ như tượng đá, chỉ có bàn tay là run rẩy nhẹ.
Tại sao cảnh sát lại tìm đến anh? Với thế lực của Đông ca ở Hải Thành, dù có chuyện gì xảy ra, cũng không thể nhanh đến mức này.
Trong kế hoạch của Tần Đằng, dù chuyện này bị bại lộ, anh vẫn còn đủ thời gian để đối phó, tìm cách chối tội, chứ không phải bị bắt bất ngờ như thế này.
[Bình tĩnh.] Tần Đằng tự nhủ. “Có lẽ mọi chuyện không tệ như mình nghĩ, có lẽ cảnh sát đến vì chuyện khác.”
Anh chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.
“Mở cửa xe hợp tác với chúng tôi!” Giọng cảnh sát ngày càng nghiêm khắc.
Tần Đằng run rẩy đẩy cửa xe ra, từng động tác nặng nề khó nhọc: “Các anh chắc là ——.”
Hai chữ “nhầm lẫn” còn chưa kịp nói ra, chiếc còng tay lạnh lẽo đã khóa chặt cổ tay anh.
“Dựa trên chứng cứ và lời khai thu thập được, Tần Đằng, anh bị nghi ngờ liên quan đến vụ án g.i.ế.c người chưa thành, mời anh theo chúng tôi về đồn để điều tra.”
Có đến năm chiếc xe cảnh sát, bắt một người thôi mà cần gì nhiều cảnh lực như vậy? Nhưng vụ án này liên quan đến thế lực đen ở Hải Thành, nên cảnh sát phải hết sức cẩn thận.
Ánh mắt chính trực, sắc bén của họ dán chặt vào người thanh niên trước mặt. Không ai ngờ rằng gia đình Tần gia, vốn thân thiết với Cố gia, lại có thể sinh ra tội phạm.
Mặt Tần Đằng trắng bệch, chiếc còng tay lạnh lẽo như thấm vào tận xương tủy.
Việc bắt người diễn ra ồn ào, năm chiếc xe cảnh sát và hơn chục cảnh sát thu hút vô số ánh nhìn. Hơn nữa, nơi này lại là đường phố sầm uất. Dù có người giữ trật tự, xung quanh vẫn ồn ào náo nhiệt.
Những người vây xem xì xào bàn tán về Tần Đằng.
“Nhìn người này cũng được đó chứ, ai ngờ lại là tội phạm.”
“Xem quần áo của anh kìa, toàn hàng hiệu cả. Thời buổi này, thiếu gia nhà giàu cũng đi phạm tội sao?”
“Mặt mũi thì sáng sủa, đáng tiếc lòng dạ đen tối.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-290-cuu-vot-my-nhan-ngu-bi-moi-tim-32.html.]
Tiếng xì xào nhỏ to lọt vào tai, Tần Đằng chỉ muốn chui lại vào xe. Anh cảm thấy mình như một gã hề bị mọi người chỉ trỏ, những lời khinh miệt khiến đầu óc anh choáng váng.
Ở trên lầu, Tần Mạn Ngữ và bạn bè đang uống trà. Trong giới thượng lưu Hải Thành, có người không ưa Tần Mạn Ngữ, nhưng cũng có người nịnh bợ cô. Dù sao thì trước buổi tiệc lần trước, cô vẫn còn mang danh “vị hôn thê tương lai của Cố gia”. Cho dù bị Cố Tu Thành phủ nhận, anh vẫn công khai nói sẽ coi cô như em gái ruột.
Cố gia vẫn tiếp tục nâng đỡ Tần gia, những lời đàm tiếu trong giới thượng lưu cũng dần lắng xuống.
“Mạn Ngữ, anh trai cậu đối với cậu thật tốt, lần nào cũng đưa đón cậu.” Người bạn nói với vẻ ngưỡng mộ. Hiếm có người anh nào lại luôn đặt em gái lên hàng đầu như Tần Đằng.
Trong giới thượng lưu, nhiều người ghen tị với Tần Mạn Ngữ vì vừa có người bạn thanh mai trúc mã ưu tú, lại có người anh trai yêu thương cô hết mực.
Tần Mạn Ngữ đặt tách trà xuống, nở nụ cười hiền dịu: “Từ nhỏ sức khỏe tôi đã yếu, anh trai đôi khi lo lắng cho tôi hơn một chút thôi.”
Mọi người xung quanh gật đầu đồng tình, tình trạng sức khỏe của Tần Mạn Ngữ không phải là bí mật trong giới.
“Mạn Ngữ ưu tú như vậy, anh trai yêu thương hơn cũng là lẽ thường.” Mọi người cười nói.
Tâm trạng Tần Mạn Ngữ càng thêm tốt, những bực dọc trong lòng bấy lâu nay cuối cùng cũng được giải tỏa. Dù Cố Tu Thành không cưới cô thì sao chứ? Cô vẫn là ân nhân cứu mạng được Cố gia coi trọng. Chỉ cần Cố gia không sụp đổ, những người xung quanh vẫn phải nịnh bợ cô.
Một người bạn vô tình liếc mắt ra ngoài cửa sổ, rồi dừng ánh mắt, vẻ mặt dần trở nên tò mò.
Người bị bao vây ở dưới lầu kia có dáng người rất quen thuộc, chiếc xe bên cạnh cũng hình như đã gặp ở đâu rồi.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
“Sao vậy? Cậu cứ nhìn ra ngoài mãi thế?” Người bạn bên cạnh hỏi.
Người bạn nhìn ra cửa sổ ngẩn người một lúc, vẻ mặt kỳ lạ thu tầm mắt lại: “Mạn Ngữ, cậu có muốn xuống lầu xem thử không? Hình như anh trai cậu gặp chuyện rồi.”
Chưa đợi Tần Mạn Ngữ trả lời, cô lại nói: “Tần Đằng hình như bị… cảnh sát bắt lại.”
Mấy người im lặng hẳn đi. Vừa rồi mọi người đều nghe thấy tiếng còi cảnh sát, nhưng không ai nghĩ cảnh sát lại liên quan đến họ, càng không ai nghĩ Tần Đằng lại bị bắt.
“Chắc nhìn nhầm thôi.” Có người ngập ngừng nói.
Nụ cười trên mặt Tần Mạn Ngữ nhạt dần, cô đứng phắt dậy, đi đến bên cửa sổ nhìn xuống lầu. Tim cô bỗng chìm xuống.
Người bị cảnh sát giữ chặt vai chính là anh trai cô, Tần Đằng.