Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 289: Cứu Vớt Mỹ Nhân Ngư Bị Moi Tim (31)

Cập nhật lúc: 2025-03-05 09:47:19
Lượt xem: 9

Cùng tiểu mỹ nhân ngư thực hiện một chuyến du ngoạn dưới đáy biển, nghe cũng không tệ.

Vân Xu lại nhìn về phía Khuyết Tư Viễn, ánh mắt long lanh.

Khuyết Tư Viễn không thể cưỡng lại ánh mắt đó của cô, lập tức đầu hàng: “Em nói gì cũng được.”

Tên cầm đầu thấy ba người thì thầm to nhỏ, cho rằng họ đang bàn kế đối phó, cười khẩy: "Đừng phí công giãy giụa! Để con nhỏ kia lại, coi như không có chuyện gì xảy ra, cho cả ba bên đều tốt!".

Hắn còn chưa dứt lời thì đã thấy ba người cùng nhau lao xuống vách đá, hoàn toàn ngây người.

"Không phải chứ?! Bây giờ người ta gan dạ vậy sao!"

Hắn và đám đàn em hốt hoảng chạy đến mép đá nhìn xuống, ngoài tiếng nước rơi vọng lên, chẳng thấy bóng dáng ai. "Xong rồi! Thế này ăn nói với Đông ca thế nào đây!".

Vân Xu rơi xuống nước, đôi chân lập tức biến thành chiếc đuôi cá bạc tuyệt đẹp. Dưới mặt nước là một thế giới khác, thế giới của cô. Trong làn nước lam ngát, thân ảnh cô uyển chuyển, tự do bơi lượn, đẹp như một giấc mơ.

Vân Xu bơi nhanh đến chỗ Khuyết Tư Viễn, nắm lấy tay anh, chiếc đuôi cá bạc nhẹ nhàng lướt đi, rồi lại đến chỗ Thiệu Dương, anh đã chủ động chìa tay ra. Vân Xu mỉm cười, nắm lấy tay anh, rồi cả ba cùng nhau bơi về phía biển khơi.

Đây có lẽ là lần đầu tiên Thiệu Dương và Khuyết Tư Viễn cảm nhận được tốc độ kinh ngạc dưới nước. Dù Vân Xu "yếu đuối" như cọng bún, nhưng cô vẫn là một nhân ngư, tốc độ bơi lội cực nhanh. Chỉ trong chốc lát, họ đã rời xa vách đá kia.

Thiệu Dương ngoi đầu lên, lau mặt, nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy biển cả mênh mông. "Đây là đâu vậy?".

Khuyết Tư Viễn lắc đầu: "Không biết".

Cả hai cùng nhìn về phía Vân Xu, cô đang vui vẻ bơi lội xung quanh, nụ cười rạng rỡ trên môi. Cảm giác ở hồ nước và biển cả quả nhiên khác biệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-289-cuu-vot-my-nhan-ngu-bi-moi-tim-31.html.]

Nhận thấy ánh mắt của hai người, Vân Xu dừng lại, ngây thơ đáp: "Em cũng không biết ạ, cứ tùy tiện chọn hướng mà bơi thôi!" Câu trả lời khiến hai người đàn ông cạn lời.

Thiệu Dương dở khóc dở cười: "Xem ra chúng ta thực sự phải phiêu lưu trên biển rồi". Vân Xu chớp mắt, vui vẻ nói: "Không cần đâu ạ, chúng ta sắp có người giúp rồi! Họ đến kia kìa!".

Từ phía xa vọng lại tiếng động, mấy chiếc vây cá nhô lên khỏi mặt nước, lao đến với tốc độ kinh hoàng. Phản ứng đầu tiên của Khuyết Tư Viễn là cá mập, nhưng nhìn vẻ mặt hớn hở của Vân Xu, anh biết mình đoán sai rồi. Quả nhiên, khi đàn cá đến gần, những sinh vật lạ lùng phá nước lao lên, thân hình xám trắng lấp lánh bọt nước. Lúc này, hai người mới nhận ra đó là cá heo!

Vân Xu ôm chầm lấy từng chú cá heo, thân mật dụi má: "Lâu lắm không gặp, chị nhớ mọi người lắm!". Đàn cá heo cũng tỏ ra vô cùng phấn khích.

Dưới bầu trời bao la, ánh mặt trời phản chiếu xuống mặt biển lấp lánh. Mỹ nhân ngư được đàn cá heo vây quanh, mái tóc dài đen nhánh như mực, làn da trắng như tuyết điểm xuyết những giọt nước trong veo. Ánh mắt cô lấp lánh, còn đẹp hơn cả bầu trời xanh, tựa như một nữ thần biển cả hiện lên, mang theo vẻ đẹp thánh khiết.

Hai người đàn ông không rời mắt khỏi cảnh tượng thần tiên ấy, trong lòng chỉ còn lại một niềm xúc động nghẹn ngào. Đây chính là người con gái mà họ quyết tâm bảo vệ. Nụ cười vô tư thuần khiết này, họ quyết không để bất cứ ai phá hủy!

Cuối cùng, ba người được đàn cá heo đưa về bờ biển Hải Thành. May mắn là xung quanh không có nhiều người, họ vội vãlên bờ. Về đến nơi ở, Khuyết Tư Viễn dỗ Vân Xu về phòng nghỉ ngơi, còn mình thì đến thư phòng.

Trong thư phòng đã có Thiệu Dương đợi sẵn, dáng vẻ lười biếng thường ngày đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt trầm ngưng. Khuyết Tư Viễn bình tĩnh bước đến bàn làm việc, cùng Thiệu Dương bàn bạc kế hoạch tiếp theo. Đối phương đã dám động thủ, cũng nên có dũng khí gánh chịu hậu quả.

...

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Tần Đằng vừa đưa Tần Mạn Ngữ về nhà, chuẩn bị lái xe về thì tiếng còi cảnh sát từ xa vọng lại. Anh chợt nhớ đến chuyện ban chiều, lòng bỗng hốt hoảng, nhưng rồi lại tự trấn an: "Không sao đâu, Đông ca thế lực lớn lắm ở Hải Thành, cảnh sát chắc chắn không phải đến tìm mình".

Tần Đằng tự trấn an hết lần này đến lần khác, tâm trạng dần bình tĩnh trở lại. Anh khởi động xe, nhưng bàn tay đặt trên cần số vẫn còn run nhè nhẹ.

Rồi bất chợt, anh nghe thấy tiếng xe dừng ngay bên cạnh, cửa sổ xe bị gõ mạnh.

"Tần tiên sinh, mời đi theo chúng tôi!"

Tần Đằng cảm giác lạnh toát ở sống lưng.

Loading...