Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 288: Cứu Vớt Mỹ Nhân Ngư Bị Moi Tim (30)
Cập nhật lúc: 2025-03-05 09:46:17
Lượt xem: 9
Khuyết Tư Viễn đang kể cho Vân Xu nghe những chuyện về người giám hộ của cô, giọng nói mang theo chút hoài niệm: “Lúc đó, bác họ chỉ mới hai mươi tuổi, nhưng đã dám đứng lên phản đối trong cuộc họp gia tộc, cho rằng quyết định của ông nội quá cổ hủ, chỉ biết che giấu những điều xấu xa của gia tộc, làm ngơ trước nỗi đau khổ của người bị hại.”
“Cũng chính vì những hành động đó của bác họ, Khuyết gia mới quyết tâm thay đổi những quy tắc hủ bại của gia tộc, giúp Khuyết gia có được một khởi đầu mới.”
Ánh mắt Vân Xu sáng lấp lánh. Cô rất thích nghe những câu chuyện về người giám hộ của mình. Người đó luôn nhìn cô bằng ánh mắt yêu thương, bao dung. Hóa ra ông ấy cũng có những lúc mạnh mẽ và cương trực như vậy.
Đến nơi thì cũng đã một tiếng sau.
Thiệu Dương lái xe đến một vách đá cheo leo bên bờ biển, ba người xuống xe.
Trời xanh, biển xanh, mây trắng lững lờ trôi. Gió biển thổi lồng lộng, mang theo hơi muối mặn mà, thổi tung mái tóc đen dài của Vân Xu, chiếc váy cũng bay bay theo gió, vẽ nên những đường cong duyên dáng.
Khung cảnh hùng vĩ, tươi đẹp quả thực khiến lòng người thư thái, những muộn phiền trong lòng Vân Xu cũng tan biến đi ít nhiều.
Thiệu Dương đút tay vào túi quần, bước lên phía trước, cười nói: “Anh đã bảo mà, ra ngoài đi dạo, tâm trạng sẽ tốt hơn nhiều.”
Vân Xu vui vẻ gật đầu.
Khuyết Tư Viễn lo lắng hỏi: “Em có lạnh không? Hay để anh lấy áo khoác cho em nhé?”
Dù biết Vân Xu là nhân ngư, anh vẫn không khỏi lo lắng cho cô. Thân hình cô thật sự quá mảnh mai, khiến người ta nhìn vào không khỏi xót xa.
Vân Xu đáp: “Không sao đâu, hồi nhỏ em thường xuyên ra biển hóng gió mà.”
Ba người đang trò chuyện vui vẻ thì ánh mắt Thiệu Dương đột nhiên trở nên sắc bén. Anh lập tức kéo Vân Xu ra phía sau mình. Khuyết Tư Viễn cũng nhanh chóng phản ứng, đứng chắn trước mặt Vân Xu.
Phía sau họ xuất hiện hơn chục người đàn ông cao lớn, tay cầm vũ khí, bao vây xung quanh, từng bước tiến lại gần, dồn ba người vào sát mép vách đá chênh vênh.
Vân Xu sợ hãi nép sau lưng Thiệu Dương. Người đàn ông nhận thấy sự run sợ của cô, trấn an bằng cách nắm lấy tay cô. Bàn tay to lớn ấm áp của anh truyền hơi ấm, khiến lòng cô an tâm hơn phần nào.
Thiệu Dương liếc mắt nhìn những chiếc xe đỗ ở đằng xa, đối phương chắc chắn là có chuẩn bị từ trước.
Anh khẽ nhíu mày. Tình hình này có chút phiền phức. Với sức của Thiệu Dương và Khuyết Tư Viễn, việc phá vòng vây không phải là vấn đề, nhưng bên cạnh họ còn có Vân Xu, hơn nữa địa hình nơi này quá nguy hiểm, đối phương lại có vũ khí trong tay.
Nếu Vân Xu bị thương ngoài ý muốn, họ sẽ hối hận không kịp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-288-cuu-vot-my-nhan-ngu-bi-moi-tim-30.html.]
Thiệu Dương và Khuyết Tư Viễn trao đổi ánh mắt.
Sau đó, Khuyết Tư Viễn bước lên một bước, cố gắng thương lượng với đối phương, nếu có thể giải quyết hòa bình thì tốt nhất.
Nhưng người đàn ông kia nói: “Anh bạn, tôi nói thẳng luôn nhé, chúng tôi chỉ cần người con gái phía sau các anh thôi. Chỉ cần cô ta chịu ở lại, hai người có thể đi bất cứ lúc nào.”
Sắc mặt hai người đàn ông lập tức trầm xuống.
Vân Xu lặng lẽ đeo khẩu trang lên, thói quen không muốn gây sự chú ý đã ăn sâu vào m.á.u của cô.
Cô hé đầu ra, bắt đầu quan sát những kẻ đang bao vây họ. Nhưng càng nhìn cô càng nghi hoặc, cô đâu có quen biết bọn họ, tại sao lại muốn bắt cô?
“Có phải Cố Tu Thành phái các người đến không?” Giọng nói ngọt ngào, dễ nghe vang lên.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía người con gái che kín mặt này.
“Cố Tu Thành? Ai vậy, không quen.” Tên cầm đầu nhả điếu t.h.u.ố.c lá xuống đất, thái độ ngạo mạn: “Cô em à, cô đừng giãy giụa vô ích nữa. Bên chúng tôi có hơn chục người, cô vẫn là ngoan ngoãn đi theo chúng tôi gặp đại ca thì hơn, khỏi phải bị thương.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Tên này nói chuyện thật khó ưa. Chỉ là người của bọn chúng đông thật.
Vân Xu nhìn Thiệu Dương và Khuyết Tư Viễn. Ánh mắt hai người tuy không nhìn cô, nhưng cô có thể cảm nhận được sự lo lắng của họ.
Có vẻ như cô lại gây thêm rắc rối rồi, cô có chút buồn bã nghĩ.
Vân Xu quay đầu nhìn xuống vách đá không cao lắm, trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng. Cô nhỏ giọng hỏi: “Hai người tin em không?”
Mặc dù có chút ngạc nhiên khi Vân Xu hỏi câu này, nhưng hai người vẫn đưa ra câu trả lời chắc chắn.
Khóe môi Vân Xu khẽ cong lên. Sự tin tưởng tuyệt đối của họ khiến cô rất vui: “Vậy chúng ta nhảy xuống nhé, được không?”
Đề nghị này nằm ngoài dự đoán của hai người, nhưng lại có vẻ hợp lý. Rốt cuộc, Vân Xu là một nhân ngư. Vừa rồi vì tình huống quá khẩn cấp, hai người lại không nghĩ đến điều này.
Ý của cô rất dễ hiểu, ba người sẽ trốn thoát bằng đường dưới nước.
Thực ra, Thiệu Dương muốn cô tự mình rời đi trước, còn họ sẽ ở lại trên bờ đối phó với đám người này. Nhưng nhìn ánh mắt mong chờ của cô, từ “không” định nói ra lại biến thành một chữ “được”.