Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 284: Cứu Vớt Mỹ Nhân Ngư Bị Moi Tim (26)

Cập nhật lúc: 2025-03-05 09:14:40
Lượt xem: 19

Ánh mắt Khuyết Tư Viễn trầm ngâm: “Cô ấy có bị thương hay bị ảnh hưởng gì không?”

“Ban đầu cô ấy hơi sợ giọng của Cố Tu Thành, nhưng lát sau thì ổn hơn. Còn vênh váo nói với anh ta rằng dù là heo đến cứu cô ấy, cô ấy cũng sẽ đi theo.” Thiệu Dương không tự chủ xoa xoa ngón tay vừa nắm tay Vân Xu, cảm giác mềm mại, mịn màng dường như vẫn còn lưu lại trên da.

Khuyết Tư Viễn không để ý đến hành động nhỏ của bạn mình. Anh bật cười khi nghe Thiệu Dương kể lại dáng vẻ vênh váo của Vân Xu.

Chắc chắn là đáng yêu lắm. Tiếc là anh không được chứng kiến.

Nghĩ đến đây, Khuyết Tư Viễn hỏi: “Sao lúc đó cậu lại tắt camera?”

Thiệu Dương nhún vai, cười: “Thực ra cậu hiểu rõ lý do mà, phải không?”

Trước vẻ đẹp của cô không người đàn ông nào có thể giữ được bình tĩnh.

Hai người nhìn nhau, hiểu rõ ý nhau. Vẻ đẹp tuyệt vời luôn thu hút mọi ánh nhìn. Huống chi Vân Xu lại xinh đẹp đến vậy.

Khuyết Tư Viễn nghiêm túc nói: “Dù thế nào đi nữa, Vân Xu là người mà tôi muốn bảo vệ. Tôi không thể chấp nhận việc ai đó ép buộc cô ấy. Nếu cậu dám vượt quá giới hạn, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.”

“Đương nhiên rồi.” Thiệu Dương cười khẽ.

……

Vân Xu ngủ đến tận trưa ngày hôm sau mới mơ màng tỉnh giấc.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Trước mắt cô là trần nhà màu xanh da trời, phía trên là đèn chùm hình sao biển xanh lam. Chung quanh tường cũng được sơn màu xanh nhạt, trên sàn nhà trải thảm lông xù, vẽ hình cá voi xanh đang nhảy lên khỏi mặt nước.

Trên tường treo đủ loại tranh ảnh về biển cả, trên tủ bày biện các loại vỏ ốc, san hô.

Vân Xu ngồi dậy trên giường, nhìn ngắm căn phòng xung quanh. Trong thoáng chốc, cô ngỡ mình đang ở trong một khách sạn chủ đề biển cả nào đó.

Cũng khá đẹp đấy chứ.

Vân Xu tiện tay ôm lấy chiếc gối ôm hình cá heo biển bên cạnh. Cô vẫn thích chú cá heo này nhất, giống như chú cá heo vẫn luôn chơi đùa cùng cô vậy.

Cô bước xuống giường, vừa mở cửa ra đã chạm mặt người định gõ cửa.

Vẻ ngoài quá mức xuất chúng của Khuyết Tư Viễn khiến Vân Xu thoáng ngẩn ngơ. Anh lên tiếng hỏi: “Tối qua ngủ thế nào? Phòng có quen không?”

“Ngủ siêu ngon luôn.” Vân Xu giơ chiếc gối ôm cá heo biển trong tay lên:“Phòng cũng đẹp nữa, em thích nhất là chú cá heo này.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-284-cuu-vot-my-nhan-ngu-bi-moi-tim-26.html.]

Ánh mắt cô rạng rỡ, rõ ràng là rất vui vẻ.

Vì Vân Xu là mỹ nhân ngư, Khuyết Tư Viễn đã đặc biệt cho người trang trí phòng theo phong cách biển cả. Hôm qua anh còn lo lắng không biết cô có thích hay không.

Giờ được cô khen ngợi, anh cuối cùng cũng yên tâm.

Vân Xu vẫn chưa ăn gì từ tối qua. Khuyết Tư Viễn sợ cô đói lả người, liền nói: “Em rửa mặt xong xuống thẳng phòng ăn nhé, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi.”

Khi Vân Xu đến phòng ăn, cô thấy hai người đàn ông đã ngồi chờ sẵn bên bàn.

Bữa trưa hôm nay có lẽ là bữa ăn vui vẻ nhất của cô trong khoảng thời gian gần đây. Không còn bị giam cầm ở nơi tối tăm, không thấy ánh sáng mặt trời, cô có thể thoải mái trò chuyện với mọi người.

Ăn xong, ba người cùng nhau ra phòng khách ngồi sofa trò chuyện.

Khuyết Tư Viễn kể cho Vân Xu nghe về việc anh tìm kiếm cô.

Vân Xu tiếc nuối nói: “Ông ấy không kể cho em nghe về anh. Em cứ tưởng hai người đã cắt đứt liên lạc, nênem mới chuyển nhà đi.”

Không có người giám hộ bên cạnh, Vân Xu luôn lo sợ một ngày nào đó thân phận nhân ngư của mình sẽ bị người khác phát hiện. Vì vậy, cứ một thời gian cô lại đổi chỗ ở, cũng không kết bạn thân thiết với ai.

Khuyết Tư Viễn lấy ra tấm ảnh bác họ để lại, đưa cho Vân Xu.

Vân Xu nhận lấy. Bức ảnh này đúng là cảnh cô từng ngồi hóng gió biển trước cửa phòng.

Lật mặt sau tấm ảnh, dòng chữ quen thuộc hiện ra. Người đó từng nắm tay cô, từng nét từng chữ viết xuống những dòng chữ nắn nót khi cô mè nheo không chịu luyện chữ.

Cô nhìn chằm chằm những dòng chữ đầy tiếc nuối ấy, nhớ lại cảnh tượng xưa kia, cảm giác khó chịu lại ùa về.

Từ khi người giám hộ qua đời, Vân Xu cảm thấy như mình bị tách biệt khỏi thế giới, không thể tìm thấy sự kết nối nào nữa. Sự ra đi của người giám hộ đã gây ra cú sốc lớn đối với cô.

Khuyết Tư Viễn an ủi: “Xu Xu, đừng buồn. Bác họ luôn yêu thương em rất nhiều, chắc chắn không muốn thấy em đau lòng đâu.”

Thiệu Dương cũng nói: “Sau này có anh ở bên cạnh em rồi, nên em đừng buồn nữa nhé.”

Hai người đàn ông dỗ dành một hồi lâu, Vân Xu mới dần lấy lại bình tĩnh.

Buổi chiều hôm đó.

Để Vân Xu vui vẻ hơn, Khuyết Tư Viễn đặc biệt dẫn cô ra phía sau nhà. Ở đó có một cái hồ nước lộ thiên rất lớn, rộng mênh mông, xung quanh tường cao bao bọc kín đáo, không ai có thể nhìn trộm vào được.

Loading...