Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 283: Cứu Vớt Mỹ Nhân Ngư Bị Moi Tim (25)
Cập nhật lúc: 2025-03-05 09:13:23
Lượt xem: 15
Cảm giác có một sự quen thuộc khó tả, vì vậy, cô bước ra từ phía sau Thiệu Dương, đứng đối diện Khuyết Tư Viễn và hỏi: “Chúng ta quen nhau sao? Em cứ thấy anh quen quen.”
Vẻ đẹp tuyệt trần của Vân Xu khiến Khuyết Tư Viễn thoáng đơ người. Dù đã thấy ảnh của cô và chuẩn bị tâm lý trước, nhưng khi đối diện với vẻ đẹp này, tim anh vẫn không khỏi đập nhanh hơn.
Khuyết Tư Viễn cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhẹ nhàng nói: “Anh là…” Anh ngập ngừng, không muốn nói thẳng với Vân Xu rằng mình là anh trai cô.
Ban đầu, Khuyết Tư Viễn định tiếp cận Vân Xu với tư cách anh trai, vì nghĩ rằng cô là người quan trọng với bác họ, và muốn giúp đỡ cô sau khi ông qua đời. Nhưng khi gặp mặt Vân Xu, ý định của anh đã thay đổi.
Họ không có quan hệ huyết thống, cũng không chung hộ khẩu. Anh không nhất thiết phải gò bó mình trong vai trò người thân. So với những người không rõ lai lịch, anh tự tin có thể quan tâm, yêu thương cô cả đời. Chỉ cần cô đồng ý.
Vân Xu vẫn chờ đợi câu trả lời của anh.
Khuyết Tư Viễn tiếp tục: “Anh là cháu trai của người giám hộ của em. Anh biết về em từ lâu rồi.”
Vân Xu tròn mắt ngạc nhiên. Người giám hộ đã mất từ lâu, giờ cô lại gặp được người thân của ông. Cô tỉ mỉ quan sát Khuyết Tư Viễn, càng nhìn càng thấy quen mắt, như đã gặp ở đâu đó rất lâu rồi.
Cô cố gắng lục lại trí nhớ, cuối cùng một ký ức xa xăm hiện về.
Ngày còn bé, cô từng nép vào lòng người giám hộ, hỏi ông về chuyện xưa. Người đàn ông chiều ý cô bé, bất đắc dĩ mỉm cười kể lại những chuyện cũ, trong đó có một người cháu trai mà ông rất quý mến. Người cháu đó rất thông minh, tài giỏi, lại khiêm tốn, không kiêu căng dù được khen ngợi.
Trong lời kể của người giám hộ tràn đầy vẻ tán thưởng. Thấy Vân Xu tò mò, ông lấy ra một tấm ảnh chụp chung, chỉ vào một cậu bé tuấn tú và nói: “Đây là người cháu xuất sắc đó.”
Hình ảnh mơ hồ trong bức ảnh dần trùng khớp với người đàn ông trước mắt.
Cô từng nghe người giám hộ nhắc đến anh. Vậy thì rất có thể anh cũng từng nghe người giám hộ kể về cô.
Thảo nào Thiệu Dương lại nói là “nhận ủy thác”.
Trong lòng Vân Xu đột nhiên dâng lên một cảm giác thân thiết. Khuyết Tư Viễn là cháu trai của người giám hộ, hai người lại biết về nhau từ nhỏ. Điều này khiến cô không khỏi vui mừng, như thể có thêm một người thân vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-283-cuu-vot-my-nhan-ngu-bi-moi-tim-25.html.]
“Được rồi, vào nhà đã rồi nói chuyện, không thể cứ đứng ở cửa mãi được.” Thiệu Dương chọn đúng thời điểm chen vào, tự nhiên đứng cạnh Vân Xu: “Xu Xu cũng mệt rồi, chúng ta vừa đi một quãng đường dài, lại lái xe lâu nữa, để em ấy nghỉ ngơi trước đã.”
Ánh mắt Khuyết Tư Viễn trở nên sắc bén. Thiệu Dương gọi thẳng tên thân mật của Vân Xu. Đến anh còn chưa từng gọi như vậy.
Thiệu Dương tỉnh bơ, coi như không có gì.
“Mệt quá đi.” Giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.
Hai người đàn ông lập tức nhìn xuống. Chỉ trong khoảnh khắc, vẻ buồn ngủ đã hiện rõ trên khuôn mặt Vân Xu. Cô còn ngáp nhẹ một cái nữa.
Đêm nay cô đã trải qua quá nhiều chuyện. Khi cảm xúc lắng xuống, cơn buồn ngủ và mệt mỏi như thủy triều ập đến.
Trái tim Khuyết Tư Viễn mềm nhũn ra. Vẻ lạnh lùng trên mặt anh tan biến hoàn toàn, thay vào đó là sự dịu dàng: “Anh đưa em vào phòng nghỉ ngơi nhé. Phòng này anh đã chuẩn bị trước rồi. Nếu em không thích thì mấy hôm nữa anh sẽ cho người sửa lại. Đêm nay cứ tạm chấp nhận vậy nhé.”
Vân Xu bước vào phòng, chẳng buồn nhìn xung quanh, mắt chỉ chăm chăm vào chiếc giường lớn mềm mại. Cô nhanh chóng ôm lấy chăn và ngủ thiếp đi.
Sắp xếp ổn thỏa cho Vân Xu, Khuyết Tư Viễn ra phòng khách. Thiệu Dương đang ngả người trên sofa. Hành động giải cứu đêm nay đối với anh ta mà nói quá dễ dàng.
“Tối qua tình hình cụ thể thế nào?” Khuyết Tư Viễn ngồi xuống chiếc sofa đối diện, muốn nghe kể lại chi tiết mọi chuyện.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
“Lúc tôi đến, cô bé rất buồn bã, tinh thần cũng không tốt. Nghe tôi nói sẽ đưa cô ấy rời đi thì mới vui vẻ lên.” Nhắc đến cảnh tượng lúc mới gặp Vân Xu, giọng Thiệu Dương trầm xuống: “Cô ấy bị nhốt ở đó, không có ai để trò chuyện cả.”
Ánh mắt Khuyết Tư Viễn trở nên sắc lạnh đáng sợ. Anh vẫn còn nhớ cảnh tượng trên màn hình.
Trong căn phòng trống trải, mỹ nhân ngư cô đơn ngồi trên tảng đá, vẻ mặt cô độc, buồn bã. Ngay cả chiếc đuôi cá màu bạc xinh đẹp cũng như ảm đạm đi.
Nếu không phải tại Cố Tu Thành, Vân Xu đã không phải chịu đựng những đau khổ này.
Khi nhìn thấy dung nhan của Vân Xu, Khuyết Tư Viễn đã hiểu ra mình đoán sai rồi. Cố Tu Thành không chỉ muốn trái tim mỹ nhân ngư, mà còn muốn cả con người cô, dù điều đó trái với ý nguyện của cô.
Cố Tu Thành dám làm ra chuyện như vậy, Khuyết Tư Viễn nhất định sẽ khiến anh ta phải trả giá đắt.
Thiệu Dương tiếp tục: “Lúc chúng tôi chuẩn bị rời đi thì Cố Tu Thành đột nhiên xuất hiện.”