Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 282: Cứu Vớt Mỹ Nhân Ngư Bị Moi Tim (24)
Cập nhật lúc: 2025-03-05 08:44:38
Lượt xem: 8
Đến chỗ xe, Thiệu Dương đặt Vân Xu xuống, đỡ cô vào ghế phụ.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Rất nhanh, xe khởi động và rời đi.
Những kẻ đuổi theo hụt hơi, chỉ kịp nhìn làn khói xe ô tô, đứng chôn chân tại chỗ nhìn theo.
Thiệu Dương liếc nhìn căn biệt thự ngày càng nhỏ dần trong gương chiếu hậu. Tốt lắm, đã thành công giải cứu mỹ nhân ngư bị giam cầm trong nhà tù kia rồi.
Anh tăng tốc lái xe một đoạn dài, xác định không ai đuổi theo nữa, Thiệu Dương mới từ từ giảm tốc độ.
"Em có thấy khó chịu ở đâu không?" Anh hỏi.
Vân Xu lắc đầu. Bị nhốt trong biệt thự, ngoài việc mất tự do, Cố Tu Thành đã chuẩn bị mọi thứ rất chu đáo cho cô.
À đúng rồi, cô vẫn chưa biết người bên cạnh mình là ai.
Vân Xu tò mò hỏi: "Anh là ai vậy? Tại sao anh biết em ở đó?"
Thiệu Dương nhếch mép cười bất đắc dĩ. Thật là hết nói với cô, đến giờ mới nhớ ra chuyện này. "Anh là Thiệu Dương, được người ta nhờ đến đưa em về."
Được nhờ đến?
Trong đầu Vân Xu hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng. Cô không nhớ mình có người bạn nào thân thiết đến vậy cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-282-cuu-vot-my-nhan-ngu-bi-moi-tim-24.html.]
Thiệu Dương không nói rõ thêm. Chuyện này cứ để lát nữa gặp Khuyết Tư Viễn rồi mọi chuyện sẽ rõ ràng thôi. Có thời gian rảnh rỗi thế này, đương nhiên phải nói chút chuyện khác. Anh khẽ cười nói: "Em vừa rồi cứ thế đi theo anh, không sợ anh sẽ bán đứng em à?"
"Không sợ." Vân Xu nói rành rọt: "Em biết anh sẽ không làm thế."
Hơn nữa, cô mơ hồ cảm nhận được cảm xúc của người khác đối với mình. Thiệu Dương không hề có ác ý với cô.
Đại mỹ nhân nhìn người đàn ông bên cạnh bằng ánh mắt tin tưởng tuyệt đối.
Thiệu Dương im lặng. Bỗng dưng anh xoa xoa trán, tự dưng không muốn đưa cô đi gặp Khuyết Tư Viễn nữa, mà muốn mang cô đi đến chân trời góc biển luôn thì sao nhỉ.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, dù Thiệu Dương đã lái xe rất chậm, nhưng vẫn đến nơi cần đến.
Trước cổng lớn, chàng trai tuấn tú đang cau có đứng đợi ở đó.
Vân Xu ngoan ngoãn đi theo sau lưng Thiệu Dương, như một chú cún nhỏ vậy. Cô dò xét nhìn người đàn ông kia, cố gắng lục lại ký ức của mình.
Ơ, hình như hơi quen mắt thì phải, có vẻ như đã gặp ở đâu rồi.
Từ lúc camera bị cắt ngang giữa chừng, sắc mặt Khuyết Tư Viễn đã chẳng khá khẩm hơn là bao. Cái tên Thiệu Dương kia đúng là chẳng đáng tin chút nào.
Vì lòng dạ rối bời, anh tự mình ra tận cổng lớn đứng đợi hai người trở về. Đợi gần hai tiếng đồng hồ, chiếc xe quen thuộc cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt.
Cùng Thiệu Dương bước xuống xe, còn có một bóng hình nhỏ nhắn khác nữa.
Ánh mắt Khuyết Tư Viễn lập tức dán chặt vào người cô gái. Đây chính là cô bé mà anh đã tìm kiếm bấy lâu, người mà anh muốn bảo vệ.
Giờ phút này, cuối cùng cô cũng đã ở ngay bên cạnh anh.