Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 278: Cứu Vớt Mỹ Nhân Ngư Bị Moi Tim (20)

Cập nhật lúc: 2025-03-05 08:24:02
Lượt xem: 9

Xem ra vị Cố tổng này rất tự tin.

“Tình hình thế nào rồi?” Tiếng nói quen thuộc từ tai nghe vọng đến.

Thiệu Dương hạ ống nhòm xuống: “Vẫn như dự đoán, lẻn vào chắc không khó đâu. Chỉ không biết người bên trong có phải là công chúa nhỏ của chúng ta không thôi.” Từ khi biết em gái của bạn thân là mỹ nhân ngư, anh vẫn luôn thích gọi cô là công chúa nhỏ.

Khuyết Tư Viễn nói: “Vậy nhờ cậu cả.”

Trước mặt Khuyết Tư Viễn là màn hình máy tính, hiển thị hình ảnh khu vực biệt thự. Để nắm bắt tình hình nhanh nhất, anh đã trang bị camera cho Thiệu Dương.

“Yên tâm, cứ giao cho tôi.” Thiệu Dương cười khẽ đáp.

……

Trong biệt thự, hai nhân viên bảo vệ đang ngồi tán gẫu.

Một người nói: “Ông chủ của chúng ta đúng là chăm chỉ thật, cái biệt thự này rốt cuộc giấu cái gì mà ngày nào cũng phải đến xem thế, chẳng lẽ là báu vật à?”

“Nghĩ nhiều quá, có báu vật gì mà phải dùng cả một căn biệt thự để giấu, lại còn ngày nào cũng mò đến.” Người kia nói.

Người nọ bị phủ nhận cũng không giận, ngược lại cười hì hì: “Không phải báu vật thì, hay là kim ốc tàng kiều chăng? Ông chủ mê gái đẹp, ngày nào không đến ngắm nghía không yên tâm ấy mà.”

“Càng ngày càng đoán linh tinh.” Người kia cười khẩy: “Từ lúc bọn mình đến đây mấy hôm nay, có thấy bóng dáng ai ra ngoài đâu?”

“Thế cậu bảo bên trong là cái gì, ông chủ không chỉ ban ngày đến, mà nhiều khi tối mịt cũng mò tới. Trừ người đẹp ra, tôi chẳng nghĩ ra lý do gì khác để ngày nào cũng lượn lờ ở đây cả. Mà lúc đi thì mặt mày lúc vui lúc buồn.”

“Tôi việc gì phải đoán, cứ làm tốt việc của mình là được.”

“…… Ông đúng là chán phèo.”

Công việc nhàn hạ, hai người nói chuyện phiếm g.i.ế.c thời gian, không để ý rằng trong bóng tối có một bóng người vụt qua rất nhanh.

Bóng đêm là tấm áo choàng ngụy trang hoàn hảo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-278-cuu-vot-my-nhan-ngu-bi-moi-tim-20.html.]

Thân hình vạm vỡ của người đàn ông khéo léo tránh mặt hai nhân viên bảo vệ. Anh liếc mắt nhìn nhanh qua camera giám sát ở góc tường, khẽ cười, tìm ra điểm mù rồi nhanh chóng lách qua. Cửa chính chắc chắn không đi được, anh leo lên tường, định bụng sẽ đột nhập từ tầng hai.

Đúng như dự tính ban đầu, việc vào biệt thự không hề khó khăn. Thiệu Dương nhẹ nhàng đáp xuống đất, nín thở, tập trung lắng nghe động tĩnh xung quanh.

Điều kỳ lạ là, bên ngoài biệt thự có vài người canh gác, nhưng bên trong lại không hề nghe thấy bất kỳ tiếng động nào. Vắng lặng đến đáng sợ. Gã Cố Tu Thành kia dường như không hề bố trí người ở bên trong.

Cũng phải thôi, nếu biệt thự này đang giấu mỹ nhân ngư, chắc chắn anh ta sẽ không để người khác có cơ hội tiếp cận.

Thiệu Dương men theo hành lang bước đi. Anh nhận thấy nhiều chỗ bám đầy bụi, rõ ràng là đã lâu không có người quét dọn. Quan sát nhanh tình hình xung quanh, trong lòng anh đã có phán đoán. Thiệu Dương chậm rãi tiến về phía cuối hành lang, nơi có cầu thang và ánh đèn yếu ớt.

Khuyết Tư Viễn ngồi trong thư phòng cũng nhận ra cảnh tượng này, không khỏi cảm thấy hồi hộp.

Càng đến gần, Thiệu Dương càng nghe rõ tiếng nước rất khẽ. Không phải tiếng nước chảy hay tiếng nước nhỏ giọt, mà là tiếng vỗ nước nhẹ nhàng. Vẻ mặt anh càng lúc càng lộ rõ vẻ thích thú.

Cầu thang bị đứt đoạn, Thiệu Dương đứng ở chỗ cầu thang bị hỏng, nhìn xuống phía dưới. Một bóng hình nhỏ nhắn ngồi trên một tảng đá, toát ra vẻ buồn bã, cô đơn. Chiếc đuôi cá màu bạc tuyệt đẹp rũ xuống một bên, khẽ quẫy nhẹ mặt nước, tung bọt trắng xóa.

Thiệu Dương khẽ khàng hít thở, đây thật sự là cảnh tượng chỉ có trong những câu chuyện cổ tích. Thế giới này hóa ra lại có mỹ nhân ngư thật.

Có lẽ tiếng bước chân của anh đã khiến người kia giật mình, mỹ nhân ngư đuôi bạc cẩn thận ngước mắt nhìn quanh, cuối cùng hướng mắt về phía này. Thiệu Dương cũng cuối cùng đã nhìn rõ toàn bộ gương mặt của cô.

Khoảnh khắc ấy, anh ngỡ như mình đang lạc vào một giấc mơ tuyệt đẹp. Nếu không thì sao anh có thể được chiêm ngưỡng vẻ đẹp đến thế này? Khuôn mặt ấy đẹp đến mức không lời nào tả xiết, như ngàn vạn đóa hoa cùng nhau khoe sắc, như cả bầu trời sao soi xuống dòng sông êm đềm, như tiếng chuông gió khe khẽ ngân nga dưới mái hiên cổ.

Đó là vẻ đẹp lay động lòng người, khiến tâm trí người ta ngẩn ngơ. Khiến người ta không khỏi tiếc nuối, hận mình sao không gặp được cô sớm hơn.

Khuyết Tư Viễn cũng nín thở theo, anh không ngờ cô lại xinh đẹp đến vậy, đẹp đến nghẹt thở, một vẻ đẹp tuyệt trần khiến người ta không thể rời mắt.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

“Anh là ai? Anh đến cứu tôi sao?” Giọng nói trong trẻo như tiếng chuông ngân vang lên. Khuyết Tư Viễn theo phản xạ muốn trả lời.

Nhưng ngay giây phút đó, màn hình video vụt tắt.

Mặt Khuyết Tư Viễn tối sầm lại, nghiến răng ken két: “Thiệu Dương!”

Cái gã này! Đó là người của anh mà!

Loading...