Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 267: Cứu Vớt Mỹ Nhân Ngư Bị Moi Tim (9)
Cập nhật lúc: 2025-03-04 16:05:03
Lượt xem: 16
Về sau, chỉ cần đối phương xuất hiện ở Hải Thành, anh sẽ có thể có được tin tức về hắn ta.
Cố Tu Thành đặt tay lên máy cảm biến vân tay. Một tiếng “cạch” nhỏ vang lên, cửa mở ra. Anh lập tức quyết định mở cửa bước vào, hướng mắt về phía phòng khách.
Hai bóng người đang ngồi trên sofa. Khi anh bước vào, họ vẫn còn đang vui vẻ trò chuyện.
Như Thu đối diện với cửa chính. Khi nghe thấy tiếng mở cửa, cô giật mình ngẩng đầu nhìn, kinh ngạc thốt lên: “A Thành, sao anh lại quay lại rồi?”
Cố Tu Thành từng bước tiến lại gần, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm hai người: “Anh để quên đồ ở đây, quay lại lấy thôi. Vốn định lấy xong là đi ngay, không ngờ lại gặp được em và bạn bè gặp mặt.”
“Như Thu, đây là tộc nhân của em sao? Anh nhớ ban ngày em còn nhắc tới người ta mà.”
Không phải hắn mà là một mỹ nhân ngư khác ư?
Như Thu ngập ngừng. Biểu cảm của cô đã bị Cố Tu Thành nhanh chóng bắt được. Anh có thể khẳng định người con gái đang ngồi trên sofa kia chính là cô nhân ngư thứ hai.
Khoảng cách giữa Cố Tu Thành và người con gái kia dần dần rút ngắn lại. Không biết có phải ảo giác hay không, mà người con gái kia dường như vô cùng căng thẳng.
Giây tiếp theo, anh thấy cô nhanh chóng đứng dậy, định chạy về phía cửa, một tay còn che mặt.
Muốn ra khỏi cửa, cô nhất định phải đi ngang qua Cố Tu Thành. Anh trực tiếp nắm chặt lấy cánh tay đang che mặt của cô, chăm chú nhìn lại.
Rồi sau đó, anh hoàn toàn c.h.ế.t lặng.
Người con gái bị anh giữ chặt, có lẽ là do quá mức kinh ngạc, theo bản năng ngẩng đầu nhìn anh. Trong đôi mắt long lanh ngấn nước là vẻ e lệ, rụt rè đến động lòng người. Gương mặt nhỏ nhắn trắng ngần của cô đẹp đến nghẹt thở. Bất cứ ai nhìn thấy cô cũng không thể nghĩ thêm điều gì khác, chỉ có thể hoàn toàn đắm chìm trong vẻ đẹp rung động lòng người này.
Trong đầu Cố Tu Thành, chỉ còn lại hình ảnh gương mặt ấy chiếm cứ. Tất cả những ý nghĩ lung tung rối loạn trước đó đều bị vứt ra sau đầu.
“Buông… buông tay ra!” Giọng nói nhẹ nhàng, động lòng người vang vọng khắp phòng khách.
Cố Tu Thành gần như chật vật buông tay ra. Nhưng rất nhanh, anh lại bắt đầu hối hận. Bởi vì cô mỹ nhân tựa như mộng ảo kia đã đẩy cửa rời đi mất rồi.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Anh theo bản năng nhấc chân, chuẩn bị đuổi theo, nhưng Như Thu đã tức giận gọi anh lại.
“A Thành, sao anh có thể tùy tiện đụng vào Xu Xu như vậy! Anh có biết hành động vừa rồi của anh rất quá đáng không? Xu Xu không thích người khác tùy tiện chạm vào cô ấy đâu!” Ngay cả Như Thu thân thiết như vậy, mỗi khi chạm vào Vân Xu cũng phải hết sức cẩn thận, vậy mà Cố Tu Thành lại trực tiếp nắm lấy cánh tay người ta.
Xu Xu vừa rồi chắc chắn đã bị dọa sợ rồi.
Như Thu rất ít khi tức giận, nhưng lần này cô đã trực tiếp giận dỗi Cố Tu Thành. Vân Xu vừa mới nói với cô rằng không thích tiếp xúc với người lạ, vậy mà chỉ trong nháy mắt, Cố Tu Thành đã làm ra chuyện thất lễ như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-267-cuu-vot-my-nhan-ngu-bi-moi-tim-9.html.]
Như Thu lo lắng nghĩ, liệu Xu Xu có vì chuyện này mà ghét cô không?
“Xu Xu… đó là tên của cô ấy sao?” Cái tên này thật hợp với cô, vừa đáng yêu lại vừa êm tai, Cố Tu Thành lẩm bẩm nói: “Cô ấy… cũng là nhân ngư sao?”
Cô nhất định là nhân ngư rồi. Loài người sao có thể có được vẻ đẹp kinh tâm động phách đến vậy?
Đào trái tim của cô nhân ngư thứ hai, để cơ thể Tần Mạn Ngữ khôi phục khỏe mạnh – đó là quyết định của Cố Tu Thành trước khi mở cửa bước vào.
Nhưng bây giờ, ý tưởng ban đầu đã bị lật đổ hoàn toàn. Trước vẻ đẹp tuyệt trần này, không ai nỡ lòng nào làm tổn thương cô ấy. Bất cứ hành động tổn thương nào, đều là hành vi tuyệt đối không thể tha thứ.
Nghĩ đến việc mình đã từng có ý định moi t.i.m cô, Cố Tu Thành cũng cảm thấy bản thân thật quá đáng, huống chi là thực sự động thủ.
Như Thu thở dài nói: “Anh không nên quay lại vào lúc này. Xu Xu đã bị dọa sợ rồi.”
Nghĩ đến vẻ hoảng hốt của Vân Xu khi nghe thấy tiếng mở cửa, lòng cô lại quặn thắt.
Định thần lại, Cố Tu Thành nhìn thấy vết rách trên sofa, mí mắt không khỏi giật giật. Đây là do Như Thu vừa rồi quá kích động, nắm c.h.ặ.t t.a.y đ.ấ.m mạnh xuống mà thành. Sức lực của cô ấy rất lớn, vượt xa người thường. Hồi mới lên bờ, cô đã gây ra không ít chuyện dở khóc dở cười.
Nếu không có anh theo sau thu dọn từng việc một, Như Thu đã sớm bị người khác phát hiện ra điều khác thường.
Đây cũng là một trong những lý do khiến anh áp dụng chính sách dụ dỗ đối với cô.
Nghĩ đến đây, Cố Tu Thành lại bắt đầu trầm mặc. Tuy rằng đã phát hiện ra cô nhân ngư thứ hai, nhưng anh lại không thể tổn thương Vân Xu. Nhưng thân thể Tần Mạn Ngữ thì ngày càng suy yếu, cô ấy cần trái tim nhân ngư để cơ thể khỏe mạnh trở lại.
Nhìn vẻ mặt lo lắng không thôi của Như Thu, ý tưởng ban đầu lại một lần nữa hiện lên trong đầu anh.
Cố Tu Thành cúi đầu nói: “Anh thực sự xin lỗi vì đã làm phiền cô ấy. Cô có biết cô ấy ở đâu không? Anh có thể đến xin lỗi cô ấy.”
Như Thu nói: “Không biết. Cô ấy có thể tìm được vị trí của em, nhưng em thì không tìm thấy vị trí của cô ấy.”
“Vậy sao? Tiếc thật. Anh còn định đích thân xin lỗi cô ấy.”
Cố Tu Thành vốn tưởng rằng mình thích Tần Mạn Ngữ. Cô là người em gái mà anh đã che chở từ thuở niên thiếu, cũng là người mà anh quyết định sẽ bảo vệ cả đời. Anh cũng từng cho rằng mình có chút hảo cảm với Như Thu, bởi vì cô ấy xinh đẹp lại đơn thuần, toàn tâm toàn ý tin tưởng anh.
Nhưng khi nhìn thấy Vân Xu, trái tim anh đã rung động mãnh liệt, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh rốt cuộc đã hiểu, đây mới chính là tình cảm chân chính, cô mới là người khiến trái tim anh rung động đến vậy.
Tình cảm của anh dành cho Tần Mạn Ngữ và Như Thu trong khoảnh khắc đã phai nhạt đi rất nhiều. Khát vọng muốn có được Vân Xu trỗi dậy mãnh liệt, gần như chiếm trọn tâm trí anh.
Vân Xu là một mỹ nhân ngư xinh đẹp, không hợp với xã hội loài người. Cô nên sống dưới sự che chở của anh, chứ không phải đơn độc sinh sống ở một nơi nào đó không an toàn.
Không biết nơi ở của cô ấy cũng không sao, anh có cách.