Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 264: Cứu Vớt Mỹ Nhân Ngư Bị Moi Tim (6)

Cập nhật lúc: 2025-03-04 16:01:49
Lượt xem: 11

“Con đến ngay đây.” Tần Đằng cúp điện thoại, liếc nhìn Cố Tu Thành một cái, nói: “Đi thôi, Tiểu Ngữ đang đợi chúng ta.”

Cố Tu Thành đẩy cửa phòng bệnh bước vào, đập vào mắt anh là gương mặt tiều tụy, suy yếu của Tần Mạn Ngữ. Gương mặt cô vốn nhu mỹ, nhưng đôi môi lại mang theo một vệt xanh tím nhợt nhạt, rõ ràng thân thể đang rất không tốt. Lúc này, cô đang tựa người vào thành giường, khẽ khàng an ủi mẹ đang đau lòng khôn nguôi.

“Mẹ, mẹ đừng buồn nữa, con… con không phải là không sao rồi đó sao.”

Cố Tu Thành nhìn bộ dáng dịu dàng của cô, đáy lòng không khỏi rung động. "Thanh mai" của anh vẫn luôn là một người thiện lương, ôn nhu như vậy, cho nên anh mới muốn bảo vệ cô cả đời.

Tần Mạn Ngữ nhìn thấy hai người đến, nở nụ cười yếu ớt chào hỏi.

Tần Đằng nhanh chóng bước đến bên giường bệnh, cẩn thận quan sát sắc mặt em gái, đau lòng hỏi: “Còn chỗ nào không thoải mái sao? Có gì phải nói với anh trai ngay đấy.”

Tần Mạn Ngữ ngoan ngoãn gật đầu, sau đó ánh mắt chuyển sang người bên cạnh, khẽ nói: “A Thành, dạo gần đây anh bận lắm sao? Em cảm thấy đã lâu lắm rồi không gặp anh.”

Những chuyện Cố Tu Thành đang làm đều giấu kín Tần Mạn Ngữ, anh sợ rằng người thanh mai thiện lương của mình sẽ không thể chấp nhận được sự tàn nhẫn của việc đào tim nhân ngư. Anh đáp: “Gần đây có mấy đối tác mới đến bàn chuyện hợp tác, công ty quả thật tương đối bận.”

Tần Mạn Ngữ khẽ mím môi cười, giọng nói yếu ớt: “Công ty bận đến mấy, anh cũng phải chú ý nghỉ ngơi đấy.”

Cố Tu Thành theo bản năng né tránh ánh mắt đầy lo lắng của cô, mấy ngày nay anh đều ở bên cạnh Như Thu, giờ phút này lại có chút không dám đối diện với thanh mai của mình.

Sự né tránh nhỏ bé của Cố Tu Thành đều bị Tần Mạn Ngữ thu hết vào đáy mắt. Trong lòng cô khẽ trầm xuống, người đối diện trước kia chưa bao giờ từng né tránh ánh mắt của cô, anh luôn dùng ánh mắt trân trọng nhất để nhìn cô.

Chẳng lẽ… chẳng lẽ anh đã d.a.o động vì con nhân ngư kia?

Thực tế, Tần Mạn Ngữ hoàn toàn không phải là người ôn nhu hiền lành như mọi người vẫn tưởng, thậm chí có thể nói là hoàn toàn ngược lại. Cô đối với chuyện nhân ngư Như Thu biết rõ mồn một, chỉ là trước mặt mọi người luôn cố tình tỏ ra không biết gì cả.

Tất cả những gì cô làm đều là vì muốn sống sót.

Tần Mạn Ngữ đã hơn hai mươi tuổi, độ tuổi đẹp nhất của một người con gái, nhưng cô lại không thể tự do hoạt động như bao người khác, càng không thể có bất cứ cảm xúc kích động nào. Cô cảm thấy mình giống như một giếng nước đang dần cạn khô, chậm rãi mất đi sức sống.

Bóng ma tử vong luôn bao phủ lấy cô từng giây từng phút.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-264-cuu-vot-my-nhan-ngu-bi-moi-tim-6.html.]

Từ khi còn niên thiếu, đáy lòng cô đã nảy sinh một sự không cam lòng mãnh liệt, theo bệnh tình ngày càng nghiêm trọng, sự không cam lòng ấy càng thêm lớn mạnh. Cô không muốn chết, dù phải cướp đoạt sinh mệnh của người khác, cô cũng muốn sống tiếp.

Địa vị và năng lực của Cố gia, gia tộc đứng đầu Hải Thị, tình nghĩa thanh mai trúc mã giữa Cố Tu Thành và cô, tất cả đều sẽ là công cụ tốt nhất của cô.

Và con nhân ngư kia, nhất định phải trở thành thuốc chữa bệnh của cô.

Tần Mạn Ngữ khẽ ho khan vài tiếng, thu hút sự chú ý của những người xung quanh.

“Tiểu Ngữ, con lại thấy khó chịu ở đâu sao?”

“Có cần gọi bác sĩ không?”

“Mau nằm xuống nghỉ ngơi đi!”

Tần Mạn Ngữ như nguyện nhìn thấy sự khẩn trương trong đáy mắt Cố Tu Thành. Chỉ cần anh vẫn còn đặt cô trong lòng, cộng thêm chuyện năm xưa kia, trái tim nhân ngư nhất định sẽ là vật trong tay cô.

……

Vân Xu nghiêm túc cảm thụ tiếng gọi thôi thúc trong huyết mạch, chậm rãi phân biệt phương hướng của tộc nhân. Không giống như tộc nhân kia chỉ có thể cảm thụ được sự tồn tại của cô, Vân Xu có thể xác định được phương vị chính xác của đối phương.

Nếu không phải vì nguyên nhân này, với sự tha thiết trong tình cảm mà đối phương truyền đến, có lẽ cô đã sớm tìm tới cửa rồi.

Một đêm trăng mờ ảo, Vân Xu chuẩn bị kỹ lưỡng lớp ngụy trang, cuối cùng cũng hướng về phía địa điểm đã xác định mà đi đến.

Nhân viên bảo vệ ở cổng nhìn bóng dáng của cô, lại nhìn nhìn sắc trời tối đen như mực, lên tiếng ngăn cản: “Tiểu Vân, giờ đã muộn thế này rồi, con gái một mình ra ngoài không an toàn đâu, có việc gì cứ để mai rồi nói.”

Vân Xu đáp: “Không sao đâu chú, cháu về ngay thôi, có tài liệu gấp cần phải đưa qua, đồng nghiệp đang cần gấp ạ.”

“Đã vậy thì chú không còn cách nào khác, cháu nhớ cẩn thận một chút nhé.”

“Vâng, cháu biết rồi ạ.”

Ngồi vào xe taxi, vị tài xế vẫn chưa vội khởi động xe, mà là quay đầu nhìn chằm chằm Vân Xu với vẻ mặt đầy nghi hoặc. Bất cứ ai vào đêm khuya thanh vắng mà đón một vị khách kín mít từ đầu đến chân như thế này, đều sẽ không khỏi sinh lòng nghi ngờ.

Loading...