Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 260: Cứu Vớt Mỹ Nhân Ngư Bị Moi Tim (2)
Cập nhật lúc: 2025-03-04 15:22:59
Lượt xem: 10
Trên gương mặt xinh đẹp của cô không kìm được mà lộ ra nụ cười, cô vụng trộm liếc nhìn anh, trong ánh mắt còn mang theo vài phần ngượng ngùng.
Động tác mà Như Thu tự cho là kín đáo kia, đều bị Cố Tu Thành nhìn thấy rõ ràng, những cảm xúc phức tạp trong lòng anh lại càng tích tụ càng nhiều.
Cố Tu Thành luôn luôn biểu hiện vô cùng ân cần trước mặt Như Thu, điều này vốn dĩ không phải là tính cách của anh, mà là bởi vì trong quyển sách giới thiệu tỉ mỉ về nhân ngư kia đã chỉ ra, trái tim của nhân ngư chỉ có thể được lấy ra bằng một con d.a.o đặc biệt.
Mà thanh đao kia hiện tại đang ở trong tay một nhà sưu tập ở nước ngoài, nhà sưu tập kia tính tình cổ quái, Cố Tu Thành đã nhiều lần tới cửa thỉnh cầu mua hoặc là trao đổi, nhưng đều bị cự tuyệt, anh chỉ có thể không ngừng kiên trì năn nỉ ỉ ôi với đối phương.
Trong khoảng thời gian này, Như Thu tuyệt đối không thể rời đi, cô là nhân ngư, một khi đã hòa mình vào biển rộng, anh sẽ không có bất cứ biện pháp nào để tìm được cô, vậy thì Tần Mạn Ngữ chỉ có con đường chờ chết.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Tần Mạn Ngữ đối với anh vô cùng quan trọng, Cố Tu Thành quyết không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Cho nên anh cố ý che giấu bản tính thật của mình, ngụy trang thành một người tốt bụng, giữ Như Thu ở bên cạnh, tận tâm tận lực chăm sóc cô, và con nhân ngư đơn thuần này, cũng đúng như những gì anh nghĩ, rất nhanh đã thích anh.
Tình yêu là phương pháp dễ dàng nhất để giữ chân một người, và điều này có thể áp dụng với bất cứ sinh vật nào có cảm xúc.
Cố Tu Thành tự nhủ, nếu phải chọn, anh sẽ luôn chọn Tần Mạn Ngữ. Người con gái ấy mới là tình yêu từ thuở ấu thơ, là người anh muốn chở che suốt đời.
Cố Tu Thành khẽ lảng tránh ánh mắt Như Thu, đôi mắt chứa đựng bao điều không nói thành lời, đè nén mọi xáo động trong lòng. Anh tự trấn an, điều cần làm lúc này là giữ cô ở lại, còn mọi chuyện khác, hãy để tương lai định đoạt.
“Khoảng hai ngày nữa, anh sẽ đưa em đi ăn nhà hàng bên ngoài nhé.”
Khuôn mặt Như Thu bừng sáng, lộ vẻ phấn khích. Từ khi đặt chân lên đất liền, cô luôn quẩn quanh bên Cố Tu Thành, hiếm khi có dịp ra ngoài. Được Cố Tu Thành hứa hẹn đưa đến nhà hàng của loài người, cô không khỏi mừng rỡ.
Cô định bụng nói lời cảm ơn, chợt khựng lại, thần sắc ngẩn ngơ. Cô vội vã rời khỏi sofa, bước nhanh đến bên cửa sổ.
Chiếc gối ôm trên sofa bị cô vô ý làm rơi xuống sàn, cô cũng chẳng mảy may để ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-260-cuu-vot-my-nhan-ngu-bi-moi-tim-2.html.]
“Như Thu, em sao vậy?” Hành động bất thường của cô khiến Cố Tu Thành không khỏi thắc mắc.
Quen biết cô nhân ngư ngây thơ này đã lâu, đây là lần đầu tiên anh thấy cô lộ ra vẻ nghiêm nghị đến thế. Vẻ mặt ấy hoàn toàn khác biệt so với vẻ ngoài hồn nhiên thường ngày, thậm chí khiến anh có cảm giác xa lạ.
Như Thu chẳng buồn đáp lời người bên cạnh, ánh mắt cô hướng về phía xa xăm, như thể có một vật gì đó vô cùng lôi cuốn ở nơi ấy.
Cô nhìn chăm chú, tâm trí hoàn toàn chìm đắm vào thế giới riêng.
Cố Tu Thành khẽ nhíu mày. Như Thu chưa bao giờ lơ là sự hiện diện của anh như thế. Điều gì đang hấp dẫn cô đến vậy? Anh dõi theo ánh mắt cô, chỉ thấy những tòa cao ốc chọc trời của trung tâm Hải Thành và bầu trời mênh m.ô.n.g vô tận.
Lẽ nào đôi mắt nhân ngư khác biệt với người thường, có thể nhìn thấy những vật ở khoảng cách rất xa?
Cố Tu Thành khẽ gọi tên cô, đến lần thứ tư, Như Thu mới giật mình bừng tỉnh, ngơ ngác quay đầu nhìn anh.
Tựa như vừa tỉnh mộng.
Cố Tu Thành hỏi: “Em vừa nhìn gì vậy? Anh gọi mấy lần mà em không nghe thấy.”
Như Thu ngẫm nghĩ một hồi, chậm rãi diễn tả cảm xúc của mình: “Em vừa như nghe thấy tiếng gọi của đồng tộc… Không, không đúng, không phải tiếng gọi, mà là một dấu ấn khắc sâu trong huyết quản.”
Cô lớn lên cô độc, không có nhân ngư nào bên cạnh chỉ bảo, mọi thứ đều tự cô mò mẫm. Cô từng nghĩ mình là nhân ngư cuối cùng trên thế giới. Đây là lần đầu tiên, cô cảm nhận được sự tồn tại của đồng loại.
Cảm giác vừa rồi hẳn không phải là tiếng kêu gọi thông thường, mà là sự cộng hưởng huyết mạch, mách bảo cô rằng, cô không hề đơn độc.
Như Thu không chút giấu giếm kể lại mọi chuyện với Cố Tu Thành. Trong mắt cô, Cố Tu Thành là người tốt nhất trên đời. Anh không giống những kẻ xấu trên tivi, thèm khát loài nhân ngư quý hiếm.
Nghĩ đến việc mình hóa ra vẫn còn đồng tộc, niềm vui sướng tột độ bừng lên trong đáy mắt Như Thu.