Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 246: Nữ phụ ác độc bị lưu đày xuất ngoại (63)
Cập nhật lúc: 2025-03-04 11:56:27
Lượt xem: 17
Mục đích của kế hoạch này chỉ là cắt đứt hôn ước giữa hai nhà Vân Mạc, Ấn Hàm Húc không ngờ rằng Mạc gia lại nhẫn tâm đưa Vân tiểu thư ra nước ngoài. Nhưng Ấn Hàm Húc cũng không ngăn cản, bởi đó là kết quả tốt nhất.
Tiểu Hạ có thể không còn lo lắng về tương lai, vui vẻ ở bên Mạc Hồng Huyên.
Hiện tại, một lần nữa nhìn thấy Vân Xu, Ấn Hàm Húc bắt đầu hối hận. Chuyện năm đó anh làm, có phải là đã quá đáng hay không? Cô khi đó mới mười mấy tuổi, dù bước chân vào phòng bệnh đưa ra giao dịch, cũng vẫn rất tôn trọng anh em họ, có thể nói là mọi mặt đều vì họ mà suy xét đến nơi đến chốn.
Đáng tiếc, anh khi đó bị bệnh tật giày vò, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến việc làm sao để Tiểu Hạ được hạnh phúc, đã không chút do dự giả vờ phát bệnh, hại cô bị người đời chỉ trích.
Ấn Hàm Húc gần như không dám nhìn thẳng vào mắt Vân Xu. Anh lo sợ sự ti tiện trong lòng mình sẽ bị phơi bày dưới ánh mắt thuần khiết, trong veo kia. Cô trông thật đẹp đẽ, thật hồn nhiên, là dáng vẻ mà anh hoàn toàn không xứng có được.
“Anh.” Bên cạnh, Ấn Tiểu Hạ nhận thấy ánh mắt của Ấn Hàm Húc không ngừng biến đổi, lòng cô càng thêm nặng trĩu.
Ấn Hàm Húc nghe thấy tiếng gọi, miễn cưỡng nở một nụ cười với em gái. Anh đang cố gắng hết sức để kiềm chế nỗi hối hận đang dâng trào trong lòng.
Tinh thần Ấn Tiểu Hạ căng thẳng đến cực hạn. Cô thật sự không thể chịu đựng thêm được nữa. Những người bên cạnh cô, từng người từng người một bị cướp đi. Ngay cả anh trai, cũng bị đối phương mê hoặc.
Cô cất tiếng, giọng nói có chút run rẩy: “Vân tiểu thư, cô có thể rời khỏi Đông Thành được không?”.
“Tiểu Hạ!” Ấn Hàm Húc lạnh giọng ngắt lời em gái.
Vân Xu ngạc nhiên nhìn Ấn Tiểu Hạ, không hiểu vì sao cô gái này lại nói ra những lời như vậy. Việc cô ở Đông Thành, thì có liên quan gì đến cô ta chứ?
Sự khác thường của Ấn Hàm Húc ngược lại khiến Ấn Tiểu Hạ càng thêm bi thương. Thấy chưa, ngay cả anh trai, người trước nay luôn dịu dàng với cô, cũng vì Vân Xu mà quát lớn cô. Cô, đã bị tất cả mọi người bỏ rơi rồi.
Nhận thức này khiến cô càng thêm đau khổ.
“Vân tiểu thư, cô đã nắm giữ được Giang Văn và Từ Nguyên Khải trong tay, lại còn có một người bạn đời ưu tú như vậy, có thể hay không xin cô buông tha cho A Huyên, đừng cướp anh ấy khỏi tôi?”
Ấn Tiểu Hạ van xin, giọng nói nghẹn ngào: “Tôi và anh ấy đã có bao nhiêu năm tình cảm, tôi không thể mất anh ấy được.”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như sứ của Vân Xu tràn đầy vẻ nghi hoặc. Cô nắm giữ Giang Văn và Từ Nguyên Khải từ khi nào? Lại vì sao cô phải cướp Mạc Hồng Huyên?
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
“Cô dạo gần đây có phải là chịu áp lực quá lớn rồi không?” Vân Xu hỏi, giọng điệu có chút khó hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-246-nu-phu-ac-doc-bi-luu-day-xuat-ngoai-63.html.]
Bằng không thì sao lại nói ra những lời khó hiểu như vậy?
Ấn Tiểu Hạ nghĩ thầm, Vân Xu nhất định là được người đàn ông tóc vàng kia bảo bảo vệ quá tốt rồi, vẻ mặt cô thuần khiết đến mức không thể che giấu được, thật khiến người ta ghen tị. Cô đã phải hao tâm tổn trí mới có thể chen chân vào vòng tròn Đông Thành, còn Vân Xu, cái gì cũng không cần làm, đã có người dâng lên tất cả.
Cô vốn cho rằng mình đang đi trước Vân Xu, hóa ra Vân Xu mới là người đứng trên đỉnh núi cao nhìn xuống cô.
Nhưng nếu Vân Xu cái gì cũng không thiếu, vậy xin đừng đến cướp đi vị hôn phu của cô.
“Tiểu Hạ, em đừng nói nữa!” Ấn Hàm Húc lại một lần nữa lạnh giọng ngăn cản em gái.
“Tôi áp lực, đúng là áp lực rất lớn.” Ấn Tiểu Hạ hoàn toàn bỏ ngoài tai lời can ngăn của anh trai, tiếp tục nói.
“Tôi vẫn luôn lo lắng sẽ có người chen chân vào giữa tôi và A Huyên, phá hoại tình cảm của chúng tôi. Vân tiểu thư, cô sẽ không trở thành người như vậy chứ?”
Cô nhìn thẳng vào mắt Vân Xu, chăm chăm dò xét đối phương.
Ánh mắt Vân Xu hơi mở lớn, Lam Sương đứng bên cạnh, sắc mặt chợt lóe lên vẻ lạnh lẽo. Cô cúi người xuống, khẽ nói vào tai Vân Xu: “Tiểu thư, Vân Phi Vũ gọi điện thoại cho cô kìa.”
“À, vậy để tôi đi nghe điện thoại trước, xin lỗi đã thất lễ, đợi tôi quay lại chúng ta sẽ tiếp tục trò chuyện nhé.” Vân Xu đứng dậy, bước nhanh vào phòng.
Sau khi Vân Xu rời đi, Lam Sương vỗ tay một cái, âm thanh thanh thúy vang lên, mang theo một sự uy h.i.ế.p khó tả. Chung quanh rất nhanh xuất hiện mấy gã bảo tiêu áo đen vẻ mặt nghiêm nghị. Bọn họ nhanh chóng tiến lại gần, một bộ dạng chờ đợi mệnh lệnh.
“Đem hai người kia tống ra ngoài.” Lam Sương lạnh lùng ra lệnh.
“Tuân lệnh!”
Ấn Tiểu Hạ kinh ngạc nhìn những gã bảo tiêu áo đen vây lại, vẻ mặt hoảng hốt, tình huống này vượt quá sức tưởng tượng của cô: “Các người muốn làm gì! Tránh xa tôi ra! Buông tôi ra!”.
Ấn Hàm Húc lập tức đứng dậy, còn chưa kịp phản ứng, đã bị người khống chế: “Buông Tiểu Hạ ra! Các người đừng có làm càn!”.
Lam Sương lạnh nhạt nói: “Yên tâm đi, chỉ là đuổi hai người ra ngoài thôi mà, không cần giãy dụa, có thể bớt đau đớn một chút.”