Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 244: Nữ phụ ác độc bị lưu đày xuất ngoại (61)

Cập nhật lúc: 2025-03-04 11:54:21
Lượt xem: 16

Lời đề nghị của Ấn Hàm Húc khiến Ấn Tiểu Hạ không khỏi ngạc nhiên. Anh trai cô vậy mà lại trực tiếp đề xuất đến gặp Vân Xu.

Sau một hồi im lặng suy nghĩ, Ấn Tiểu Hạ cuối cùng cũng đồng ý. Nếu phải tìm một người vẫn luôn đứng về phía cô sau khi đã gặp Vân Xu, thì người đó có lẽ chỉ có thể là Ấn Hàm Húc, người anh trai ruột thịt luôn yêu thương, nương tựa lẫn nhau với cô.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Trong khoảng thời gian này, Ấn Tiểu Hạ cảm thấy mình như nghẹt thở, chỉ có anh trai mới có thể giúp cô vượt qua khó khăn này.

Ấn Tiểu Hạ biết Vân Xu đang ở đâu. Trước đó, cô đã lén lút ghi lại địa chỉ từ điện thoại của Mạc Hồng Huyên. Còn lý do vì sao vị hôn phu của cô lại lưu thông tin của người con gái khác trong điện thoại, cô cũng không muốn truy cứu sâu xa, bởi nguyên nhân đã quá rõ ràng rồi.

Trên đường đi, Ấn Tiểu Hạ chợt nhớ ra một chuyện khác: “Anh à, anh có biết bác trai Mạc và mẹ trước đây quen nhau không?”.

Cô cố tình không nói rõ mối quan hệ năm xưa của hai người, vì lo sợ sẽ kích động đến Ấn Hàm Húc. Dù rằng hiện tại, nhìn bề ngoài anh trai cô không khác gì người bình thường, nhưng dáng vẻ phát bệnh của anh trước đây vẫn in sâu trong đáy lòng cô.

Nghĩ đến đây, Ấn Tiểu Hạ lại nhớ đến Vân Xu, người đã gián tiếp gây ra cơn bệnh của anh trai năm đó, lòng cô lại trào dâng một nỗi bất cam lòng. Vì sao có những người rõ ràng đã làm chuyện sai trái, mà vẫn có thể sống tốt như vậy?

Ấn Hàm Húc khựng lại một chút: “Sao em đột nhiên lại hỏi chuyện này?”.

Ấn Tiểu Hạ không nhận ra sự dừng lại của anh trai, vô tư đáp: “Không có gì, chỉ là em hình như nghe ai đó nhắc đến chuyện này thôi.”

Bàn tay Ấn Hàm Húc khẽ siết chặt, trên mặt lộ vẻ tiếc nuối: “Cái này thì anh thật sự không rõ lắm. Mẹ mất sớm quá, đồ đạc để lại cũng chẳng có bao nhiêu.”

Nghe anh trai nói vậy, Ấn Tiểu Hạ vội vàng im lặng, sợ rằng tiếp tục hỏi sẽ khiến Ấn Hàm Húc thêm đau lòng.

Hai anh em đến khu biệt thự nơi Vân Xu đang ở. Họ yêu cầu bảo vệ cho gặp mặt Vân Xu. Gã bảo vệ liếc nhìn hai người một cái, rồi lấy điện thoại ra gọi đi. Sau vài câu trao đổi ngắn gọn, gã cúp máy, quay sang nói: “Mời vào.”

Đây là lần đầu tiên Ấn Tiểu Hạ bước chân vào một khu biệt thự cao cấp rộng lớn đến vậy. So với nhà họ Mạc mà cô thường lui tới, nơi này còn xa hoa hơn gấp bội. Cô cảm thấy cả người có chút gò bó, không được tự nhiên. Mà nơi này, chỉ là nơi ở tạm thời của Vân Xu sau khi cô đến Đông Thành mà thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-244-nu-phu-ac-doc-bi-luu-day-xuat-ngoai-61.html.]

Trong lòng Ấn Tiểu Hạ tràn ngập những cảm xúc lẫn lộn, Vân Xu dường như mãi mãi đứng ở vị trí cao ngất ngưỡng vọng, còn cô thì chỉ có thể ngước nhìn lên.

Càng đến gần Vân Xu, tinh thần Ấn Tiểu Hạ càng thêm căng thẳng.

Tâm tình của em gái sao có thể qua mắt được Ấn Hàm Húc. Từ khi Ấn Tiểu Hạ và Mạc Hồng Huyên ở bên nhau, em gái anh đã lâu lắm rồi không lộ ra vẻ mặt lo lắng bất an như thế này. Vân Xu, quả nhiên là khắc tinh trời sinh của em gái anh.

Đã ra nước ngoài rồi, vì cái gì còn phải quay trở về, cứ ở lại nước ngoài cả đời, không quấy rầy cuộc sống của họ thì không được sao?

Ấn Hàm Húc cúi đầu, che giấu đi sự u ám trong đáy mắt. Lần này Vân Xu trở về, nhất định là vì đối phó với Tiểu Hạ, muốn cướp đi những người bên cạnh Tiểu Hạ. Bằng không thì vì sao Mạc Hồng Huyên và hai người kia, hết người này đến người khác, lại rời xa em gái anh?

Ấn Hàm Húc ý thức được cần phải ngăn chặn tình huống này tiếp diễn. Muốn vậy, anh cần phải dò xét rõ ràng tính cách của Vân Xu, giống như năm đó, giăng một cái bẫy hoàn hảo.

Anh đưa mắt quan sát cảnh trí xung quanh, thầm nghĩ, tình huống lần này e rằng không đơn giản như vậy.

Người hầu dẫn hai người đến một khu vườn nhỏ. Giữa những bụi hoa rực rỡ, một bộ bàn ghế được bày biện trang nhã, và một cô gái đang ngồi đó thưởng trà. Cô hơi nghiêng đầu, dường như muốn nói điều gì.

“Tiểu thư, khách đã đến rồi.” Thanh âm của người hầu, so với lúc nói chuyện với hai anh em họ trước đó, không biết đã dịu dàng hơn bao nhiêu lần.

Ấn Hàm Húc nheo mắt lại, muốn xem thử, Vân tiểu thư năm xưa chật vật xuất ngoại, rốt cuộc đã biến thành bộ dạng gì, có những thủ đoạn mới mẻ nào.

Cô gái nghe thấy tiếng nói, nghiêng mắt nhìn sang. Ấn Hàm Húc chăm chú nhìn cô, sau đó đại não anh như thể bị trống rỗng.

Gương mặt này, ngũ quan tinh xảo đến từng đường nét, hoàn mỹ đến mức khó tin. Bất kỳ ai cũng không thể tìm ra dù chỉ một tì vết nhỏ trên dung nhan tuyệt lệ này. Bản thân cô, chính là kiệt tác hoàn mỹ nhất của tạo hóa.

Mà người con gái đẹp đến nghẹt thở này, lại chính là Vân Xu? Vân Xu năm xưa, người đã bị anh hại phải chật vật xuất ngoại… Vân Xu?

 

Loading...