Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 215: Nữ phụ ác độc bị lưu đày xuất ngoại (33)
Cập nhật lúc: 2025-03-03 14:51:35
Lượt xem: 18
Sao lại có người đáng ghét như vậy? Chỉ vì bạn bè không thích vị hôn thê, liền đối xử tệ bạc với vị hôn thê. Nghĩ đến đây, ánh mắt Vân Xu không khỏi mang theo một chút chán ghét.
Bị chán ghét. Đại não Giang Văn như có tiếng nổ lớn, chỉ có những từ này không ngừng lặp đi lặp lại.
“Vân Xu.” Anh đau khổ gọi tên cô.
Vân Xu nói: “Có thể đừng gọi tên tôi không?”
Cô không muốn bị người từng bắt nạt mình gọi tên.
Giang Văn giơ tay lên rồi bất lực buông thõng xuống. Giờ khắc này, anh biết rõ bản thân và Vân Xu không còn bất kỳ khả năng nào nữa. Cô thậm chí không chịu nổi việc anh gọi tên cô. Tất cả những gì Vân Xu đã trải qua giờ đây trở thành con d.a.o sắc bén nhất chĩa về phía anh.
Một nhát d.a.o chí mạng, không chút lưu tình.
Anh thật sự muốn bù đắp cho cô thật tốt.
Nếu không phải Từ Nguyên Khải tự tiện hẹn Vân Xu ra ngoài, lại còn kể cho cô nghe chuyện quá khứ, Vân Xu chưa chắc đã nhớ lại đoạn ký ức đó. Tất cả đều là do Từ Nguyên Khải. Rõ ràng là anh em của anh, nhưng lại sau lưng đ.â.m anh một nhát đau điếng.
Cục diện ngày hôm nay đều là lỗi của Từ Nguyên Khải.
Nếu không phải Từ Nguyên Khải đề nghị, Vân Xu năm đó sẽ tiếp tục ở lại Đông Thành, cùng bọn họ lớn lên. Cô sẽ trở thành bảo bối của bọn họ, chứ không phải sống cô đơn lẻ bóng ở nước ngoài, còn phải trải qua nỗi đau bị gia tộc ruồng bỏ.
Anh và Vân Xu không có cơ hội, Từ Nguyên Khải cũng đừng hòng giẫm lên anh để có được sự ưu ái của Vân Xu.
Giang Văn cười gằn một tiếng, nói: “Vân Xu, em có biết năm đó tại sao bản thân lại bị cưỡng ép đưa ra nước ngoài không? Ban đầu Mạc gia không hề có ý định đó.”
Vân Xu khẽ “Ồ” một tiếng. Chuyện này cô quả thật không có ấn tượng. Cô vẫn luôn cho rằng việc bị đưa đi là quyết định đã được đưa ra từ đầu.
Đôi mắt Từ Nguyên Khải trợn tròn, lạnh giọng quát lớn: “Giang Văn! Câm miệng!”
Anh không thể để Giang Văn nói tiếp.
Giang Văn mặc kệ sự ngăn cản của Từ Nguyên Khải. Đối phương đã cắt đứt mọi khả năng của anh và Vân Xu, vậy thì anh cũng phải chặt đứt mọi khả năng của đối phương với Vân Xu. Anh không hề để ý đến hành động Từ Nguyên Khải túm chặt vai mình, tiếp tục nghiến răng nghiến lợi nói.
“Lúc trước chính Từ Nguyên Khải đã bảo Mạc Hồng Huyên đề nghị với bá trai Mạc, đưa em đi lưu đày ở nước ngoài đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-215-nu-phu-ac-doc-bi-luu-day-xuat-ngoai-33.html.]
“Chính vì cậu ta, em mới phải sống cô độc ở nước ngoài suốt tám năm trời!”
“Giang Văn!” Trong giọng nói của Từ Nguyên Khải tràn ngập lửa giận vô biên và nỗi sợ hãi không thể che giấu.
Vân Xu biết chính anh là người đã đề nghị đưa cô đi. Anh sẽ phải đối mặt với cô như thế nào đây?
Giang Văn cười nhạo nói: “Bây giờ cậu đã hiểu cảm giác của tôi rồi chứ.”
Hai người anh em thân thiết từ nhỏ lúc này lại như kẻ thù, ánh mắt nhìn đối phương sắc bén đến đáng sợ.
Thì ra là như vậy. Ánh mắt Vân Xu đảo qua đảo lại giữa hai người. Tất cả những gì cô đã trải qua trong quá khứ đều có liên quan đến bọn họ. Cô vốn nghĩ Từ Nguyên Khải chỉ là thờ ơ lạnh nhạt, không ngờ chính anh lại là người đưa ra đề nghị đó.
Khoan đã.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Cái tình huống vạch mặt nhau này sao giống với những gì cô đã nói với Leonard vậy nhỉ? Vai ác tự mình gây nội chiến.
Nói sao đây, thật sự buồn cười như phim điện ảnh vậy.
Vân Xu nói: “Tổng kết lại một chút, hai người đều đã làm những chuyện không tốt với tôi. Một người thì bắt nạt tôi, một người thì đề nghị cưỡng ép đưa tôi đi. Tôi nói có sai không?”
Giọng nói dễ nghe của cô nhẹ nhàng mềm mại, nhưng lại như mang theo một sức mạnh vô hình, khiến hai người đàn ông đang đối đầu gay gắt sững người lại. Đến nước này, bọn họ đã không thể chối cãi.
Quá khứ đã qua, không thể phủ nhận.
Bọn họ như những phạm nhân đứng trên pháp trường, chờ đợi nữ thần công lý tuyên án cuối cùng.
Người con gái chỉ an tĩnh đứng đó, đã là cảnh đẹp nhất. Dù biết bọn họ đã từng làm những chuyện tồi tệ, ánh mắt cô vẫn trong veo như bầu trời xanh. Khi nhìn bọn họ, ngoài sự xa lạ, chỉ còn sự bài xích.
Giống như năm xưa bọn họ nhìn cô.
Thật hối hận. Giờ khắc này, nội tâm hai người đàn ông đồng điệu. Tại sao bọn họ lại làm ra những chuyện như vậy, đến nỗi giờ đây, ngay cả việc đối diện với cô, cũng khiến bọn họ hổ thẹn.
Vân Xu nói: “Nếu mọi chuyện đã rõ ràng, vậy thì sau này hai người đừng tìm tôi nữa. Tôi không muốn gặp lại hai người.”
Chiếc búa phán xét nặng nề giáng xuống, nện vào tim hai người khiến họ đau nhói.
Giang Văn và Từ Nguyên Khải thất thần nhìn theo bóng dáng cô, không còn mặt mũi níu kéo.