Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 212: Nữ phụ ác độc bị lưu đày xuất ngoại (30)

Cập nhật lúc: 2025-03-03 12:19:54
Lượt xem: 20

 

Vẻ đẹp tuyệt trần ấy lại một lần nữa xuất hiện trước mắt, anh thầm thở dài mãn nguyện. Điều duy nhất đáng tiếc là bên cạnh Vân Xu vẫn đi theo nữ vệ sĩ lần trước.

Từ Nguyên Khải luôn cảm thấy ánh mắt nữ vệ sĩ nhìn anh không mấy thiện cảm, nhưng anh biết quan hệ của mình với Vân Xu không thể so sánh với đối phương, nên anh chọn im lặng.

Sau khi mỹ nhân an tọa, Từ Nguyên Khải đưa bó hoa đã chuẩn bị trong tay cho cô: “Em thích chứ?”

Vân Xu ngạc nhiên nhìn bó hoa bách hợp được gói ghém tinh xảo trên tay. Chỉ là một buổi gặp mặt với người miễn cưỡng coi như bạn bè, vậy mà còn phải tặng hoa sao? Đối phương nhìn cô đầy mong chờ, Vân Xu cũng không tiện từ chối, nhận lấy hoa rồi nói lời cảm ơn.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Cô không nói thích hay không, lòng Từ Nguyên Khải chợt chùng xuống, bắt đầu lo lắng liệu mình có tặng sai hoa hay không. Nhưng thông tin về Vân Xu quá ít ỏi, sở thích của cô căn bản không thể nào tìm hiểu được.

Từ Nguyên Khải chỉ biết được rằng cô từng thích hoa, vì vậy anh đã tặng hoa bách hợp. Nhưng vẻ mặt cô hờ hững, xem ra lần sau anh phải tặng hoa khác thôi, anh thầm nghĩ.

Vân Xu đặt bó hoa lên bàn, ánh mắt trầm tĩnh dừng trên người anh: “Chúng ta có thể nói về chuyện trước kia được không?”

“Đương nhiên.” Có thể trò chuyện với cô nhiều hơn, Từ Nguyên Khải còn mong muốn hơn thế nữa. Nhưng anh tuyệt đối không thể kể lại sự thật về quá khứ, điều đó quá bất lợi cho anh, Vân Xu chắc chắn sẽ ghét anh. Ngay cả chính anh cũng cảm thấy hành vi năm xưa của mình thật quá đáng, huống chi Vân Xu là người trong cuộc. Từ Nguyên Khải không thể chấp nhận ánh mắt chán ghét của cô.

“Lần đầu gặp mặt, chúng ta đều vẫn còn là những đứa trẻ. Em đi theo người nhà, tựa như một cô công chúa nhỏ, xinh đẹp và đáng yêu.” Từ Nguyên Khải vừa nói thật vừa nói dối.

Là vị hôn phu của Mạc Hồng Huyên, việc quen biết Vân Xu từ sớm là điều đương nhiên, nhưng khi đó cả ba người bọn họ đều không ưa cô, thậm chí còn ít khi giao tiếp. Từ Nguyên Khải chậm rãi thuật lại một quá khứ nửa thật nửa giả.

Vân Xu nghe mà như đang suy tư điều gì đó. Giống như Giang Văn, cô cũng cảm thấy Từ Nguyên Khải đang nói dối. Cảm giác gượng gạo, khó chịu trong lòng cô vẫn không thể xóa bỏ. Cả hai người họ đều đang nói dối, rốt cuộc là vì điều gì?

Khi nói chuyện đến mệt, Từ Nguyên Khải dừng lại uống nước, nghỉ ngơi một lát. Ánh mắt anh luôn đặt trên người Vân Xu, như thể sợ cô rời đi mất.

Tuy Từ Nguyên Khải nói rất mơ hồ, nhưng ký ức của Vân Xu lại rục rịch, dường như một vài mảnh ký ức rõ ràng hơn sắp sửa hiện ra trước mắt cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-212-nu-phu-ac-doc-bi-luu-day-xuat-ngoai-30.html.]

Cô nhận ra quyết định của mình không hề sai lầm, trò chuyện với người quen biết, có thể giúp cô khôi phục trí nhớ. Cảm giác như thể đã tìm được mảnh ghép trò chơi chính xác, Vân Xu cảm thấy khá phấn khích.

Vân Xu lại nghĩ đến người đàn ông khác tự xưng quen biết cô, cất tiếng hỏi: “Anh và Giang Văn cũng quen nhau từ nhỏ phải không?”

Động tác của Từ Nguyên Khải khựng lại một chút: “Ừ, bọn anh thỉnh thoảng tụ tập ăn cơm cùng nhau.”

Câu nói này vừa thừa nhận anh và Giang Văn là bạn thanh mai trúc mã, lại vừa hé lộ một thông tin khác, đó là quan hệ của anh và Giang Văn chỉ ở mức bình thường – một sự hàm hồ đầy dụng ý.

“Nghe cũng thú vị đấy.” Vân Xu nghĩ đến cảnh tượng Giang Văn bị Lam Sương dễ dàng đè xuống bãi cỏ không thể động đậy trong lần gặp mặt trước, lại liên tưởng đến cảnh Vân Bân bị gã đàn ông lực lưỡng đè nghiến xuống đất, không nhịn được bật cười thành tiếng.

Nụ cười của cô còn rạng rỡ hơn cả những đóa hoa bách hợp trên bàn, Từ Nguyên Khải vừa say mê ngắm nhìn nụ cười cô, vừa vô thức siết c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm.

Vì sao Vân Xu lại bật cười khi nhắc đến Giang Văn? Chẳng lẽ cô có cảm tình với Giang Văn? Cảm thấy thú vị là đang nói về Giang Văn sao? Nghĩ đến khả năng này, tim Từ Nguyên Khải như bị ai đó nắm chặt, vừa đau đớn vừa khó thở.

Người đàn ông ngoại quốc kia đã là một mối đe dọa lớn, anh không biết đối phương là ai, chỉ có thể nhẫn nhịn. Nhưng giờ đây, chẳng lẽ anh lại sắp thất bại trước Giang Văn sao? Không, anh không chấp nhận. Giang Văn đã bỏ lỡ Vân Xu, rồi sẽ gặp được người khác. Hơn nữa, Giang Văn đã từng bắt nạt Vân Xu, Vân Xu ở bên cạnh anh cũng không phù hợp.

Xin lỗi, Giang Văn, giữa anh em có nhiều thứ có thể nhường nhau, nhưng người yêu thì tuyệt đối không. Từ Nguyên Khải thầm xin lỗi bạn mình trong lòng, rồi lên tiếng: “Vân Xu, tuy rằng anh và Giang Văn là bạn bè, nhưng có một chuyện anh vẫn muốn nói cho em biết.”

Giọng điệu trang trọng của anh thu hút sự chú ý của Vân Xu. Cô tò mò hỏi: “Chuyện gì?” Đôi mắt trong veo của cô càng khiến ý định của anh thêm kiên định.

Từ Nguyên Khải nói: “Năm đó, Mạc gia từng tổ chức một buổi tiệc, em từng tham dự với tư cách… bạn gái của Giang Văn. Chính tại buổi tiệc đó, em đã bị người ta cố ý ngáng chân, ngã vào bàn tiệc, rượu và thức ăn đổ hết lên người em.”

“Và chính Giang Văn là người đã làm chuyện đó, chính Giang Văn đã khiến em mang tiếng xấu trong buổi tiệc.”

Vân Xu ngẩn người. Hóa ra thời niên thiếu cô đã từng trải qua chuyện như vậy, nghe thôi đã thấy khó chịu. Đúng lúc cô định lên tiếng, một giọng nói đầy phẫn uất, không thể tin nổi vang lên: “Nguyên Khải, sao cậu có thể đối xử với tôi như thế!”

Giang Văn đứng cách đó không xa, khóe mắt như muốn rách ra. Anh chưa từng nghĩ đến người bạn chí cốt mà mình tin tưởng lại có thể đ.â.m sau lưng anh một nhát đau điếng, ngay lúc anh còn ôm hy vọng.

Từ Nguyên Khải sao có thể, ngay khi anh đang cố gắng chôn vùi chuyện cũ, lại đem mọi chuyện phơi bày ra ánh sáng? Nhìn ánh mắt Vân Xu hướng về phía mình, Giang Văn hoàn toàn suy sụp.

Loading...