Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 210: Nữ phụ ác độc bị lưu đày xuất ngoại (28)

Cập nhật lúc: 2025-03-03 11:57:40
Lượt xem: 17

Vân Xu suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý. Biết đâu khi trò chuyện với đối phương, cô có thể nhớ lại được chút gì đó.

Từ Nguyên Khải không dây dưa thêm, làm vậy chỉ khiến ấn tượng của cô về anh xấu đi. Anh đứng ở cửa nhà hàng, nhìn theo bóng dáng Vân Xu lên xe.

Khi cô cúi người, chiếc vòng cổ giấu trong áo khoác khẽ lộ ra, chiếc nhẫn khắc hoa văn màu vàng kim lơ lửng giữa không trung, rõ mồn một trước mắt Từ Nguyên Khải.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Ánh mắt anh khựng lại, họa tiết trên chiếc nhẫn có chút quen thuộc, hình như anh đã từng gặp ở đâu đó.

Buổi tối, lại đến giờ trò chuyện với Leonard. Hôm nay, trong màn hình có thêm một người. Vân Xu vui vẻ chào hỏi người quản gia đứng tuổi: “Johan, đã lâu không gặp, gần đây ông thế nào?”

Vị quản gia tóc hoa râm nghiêm nghị khi nhìn thấy cô, sắc mặt liền dịu đi: “Tôi rất khỏe, nhưng tiểu thư có vẻ gầy đi, ở bên đó có quen không ạ?” Tuy Vân Xu là người Hoa, nhưng cô suy cho cùng đã sống ở châu Âu tám năm sau khi mất trí nhớ. Ông rất lo lắng cô không quen cuộc sống ở Đông Thành.

Vân Xu nghĩ đến con số nhảy vọt trên chiếc cân điện tử cách đây mười phút, sâu sắc nghi ngờ mắt của quản gia. Cô rõ ràng là béo lên so với trước kia: “Tôi ở đây rất tốt, ở đây có rất nhiều đồ ăn ngon, tôi còn thường xuyên cùng Sương Sương ra ngoài chơi nữa.”

Ăn ngon lại chơi vui, cân nặng muốn không tăng cũng khó. Hơn nữa, vì có lời dặn của Leonard, người hầu và đầu bếp trong biệt thự đều là những người đã từng chăm sóc cô ở châu Âu.

Ngoại trừ việc thay đổi địa điểm, cộng thêm việc Leonard và những người khác không ở bên cạnh, cuộc sống của cô thực ra không có nhiều thay đổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-210-nu-phu-ac-doc-bi-luu-day-xuat-ngoai-28.html.]

Quản gia yên tâm hơn, tiểu thư vui vẻ là tốt rồi. Sau khi hỏi han Vân Xu xong, quản gia rất ý tứ rời khỏi phòng, thời gian còn lại là dành cho gia chủ và tiểu thư.

Mái tóc vàng óng như ánh hoàng hôn, đôi mắt xanh lam tựa biển sâu thăm thẳm. Người đàn ông tựa lưng vào chiếc ghế nhung đỏ, đôi chân dài thon thả vắt chéo, hai bàn tay đan vào nhau. Dáng vẻ ung dung, tao nhã ấy khiến người ta không thể rời mắt. Leonard nhìn cô đầy dịu dàng: “Hôm nay có vui không?”

Vân Xu lập tức gật đầu, khoe: “Vui lắm ạ! Đồ ngọt ở một nhà hàng kiểu Hoa mà Sương Sương tìm được ngon tuyệt vời. Leonard, nhà hàng đó có một món mới ra, em thấy ngon lắm, đợi anh đến Đông Thành, chúng ta cùng đi nhé.” Nói đến đây, cô lại có chút ỉu xìu: “Rốt cuộc khi nào anh mới đến vậy?”

Vân Xu rất muốn Leonard ở bên cạnh cô. Từ sau khi tỉnh lại sáu năm trước, anh luôn ở bên cạnh cô, chưa bao giờ rời xa. Hiện tại tuy ngày nào cũng trò chuyện video, nhưng cô vẫn muốn hai người ở gần nhau hơn.

Cô muốn nắm tay anh, muốn làm nũng với anh, muốn nhìn anh nở nụ cười bất đắc dĩ nhưng đầy cưng chiều, chứ không phải chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh anh qua màn hình lạnh lẽo.

Vân Xu càng nghĩ càng buồn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng sứ thoáng vẻ mất mát. Cô ôm chặt chiếc chăn nhỏ, không muốn nói gì nữa. Vẻ đẹp của mỹ nhân dù có chút u buồn vẫn rung động lòng người. Chỉ cần cô khẽ chau mày, vô số người sẽ vì cô mà đau lòng. Leonard nhìn cô chăm chú, lòng mềm nhũn. Từ đầu đến cuối, người có thể khiến trái tim anh d.a.o động chỉ có một mình cô, chưa từng có ngoại lệ.

“Rất nhanh thôi, em đợi thêm một thời gian nữa thôi, anh sẽ đến.” Giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng nhưng kiên định. Câu nói ngắn gọn ấy đại diện cho ý chí của gia tộc Khắc Lạc Tư Đặc, đồng nghĩa với việc sẽ có thêm vài người quyền cao chức trọng phải ngã ngựa.

Lời hứa hẹn của Leonard cuối cùng cũng khiến Vân Xu cảm thấy dễ chịu hơn. Cô miễn cưỡng vui vẻ trở lại, tiếp tục trò chuyện với anh. Leonard liếc nhìn tập tài liệu đặt bên tay phải, hỏi: “Hôm nay em có gặp ai không?”

Vân Xu kể: “Có gặp một người tự xưng là quen biết em, là bạn của Giang Văn lần trước, tên là Từ… Từ Nguyên Khải.” Cô suýt chút nữa quên mất tên đối phương: “Anh ta chắc là bạn thân của Giang Văn và Mạc Hồng Huyên.”

Leonard hỏi: “Em thấy anh ta thế nào?”

Vân Xu đáp: “Cũng bình thường thôi, không có cảm giác gì đặc biệt. Ấn tượng của em về anh ta còn nhạt nhòa hơn cả Giang Văn. Nhưng anh ta có mời em đi tụ tập, em đã đồng ý.”

Loading...