Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 195: Nữ phụ ác độc bị lưu đày xuất ngoại (13)

Cập nhật lúc: 2025-03-01 22:42:04
Lượt xem: 12

Lam Sương quỳ một gối trên sàn nhà, dáng người nhanh nhẹn và mạnh mẽ, giống như một hiệp sĩ, nâng bàn tay Vân Xu lên. Bàn tay ấy mềm mại và xinh đẹp, vẫn như lần đầu tiên nắm lấy tay cô năm nào. "Tiểu thư, xin yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ ngài."

Không ai có thể vượt qua tôi, làm tổn thương người.

Người đẹp ngồi trên mép giường mỉm cười. Nụ cười của cô tuyệt đẹp, như thể hàng vạn đóa hoa cùng nhau khoe sắc, đẹp đến vô song.

Cô nói: "Em luôn tin Sương Sương là giỏi nhất mà."

Ngày hôm sau.

Vân gia từ sáng sớm đã rộn ràng chuẩn bị cho sự trở về của Vân Xu. mẹ Vân đứng giữa phòng khách chỉ huy người hầu dọn dẹp nhà cửa.

"Bình hoa lớn kia lau qua đi, lau sạch bụi trên mặt."

"Vết bẩn đen trên sàn nhà là của ai đó, mau lau đi."

"Bảo phòng bếp nhanh chóng nấu ăn, sắp đến giữa trưa rồi."

So với sự kích động của bà, Cha Vân và Vân Bân tỏ ra bình tĩnh hơn. Họ ngồi trên sofa nhìn bà, không biết đang suy nghĩ gì.

Cha Vân nói: "Xem ra mẹ con thật sự rất nhớ Vân Xu, kích động đến vậy. Lâu lắm rồi ta không thấy bà ấy như thế."

Vân Bân bình thản nói: "Tâm địa phụ nữ luôn mềm yếu hơn, huống chi đó vẫn là con gái bà ấy."

Cho nên cũng dễ bị lợi dụng hơn.

Thời gian hẹn là 11 giờ sáng, Vân Xu đến đúng giờ.

Vân Bân và cha mẹ cùng nhau đứng ở cửa, chờ đợi cô em gái tám năm chưa về. Cô bây giờ hẳn đã khác xưa nhiều lắm. Một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời như cô, giờ lại công khai phản bác anh trong điện thoại, còn đối xử với anh không khách khí như vậy.

Chẳng lẽ đã trở thành một cô tiểu thư đanh đá? Vậy thì có chút phiền phức.

Đợi cô về rồi, anh sẽ phải tốn công sức và thời gian dạy dỗ cô lại mới được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-195-nu-phu-ac-doc-bi-luu-day-xuat-ngoai-13.html.]

Vân Bân vừa suy nghĩ, vừa hướng mắt ra cửa. Bỗng nhiên, ánh mắt anh khựng lại.

Cả Vân gia im lặng như tờ. Ba người nhà họ Vân và đám người hầu đều ngây người nhìn chằm chằm người con gái bước vào cửa.

Dung nhan tuyệt thế in sâu vào đáy mắt mỗi người. Bất cứ ngôn từ ca ngợi nào đặt trước vẻ đẹp ấy cũng trở nên bất lực. Vẻ đẹp ấy đủ sức khiến người ta mất đi tư duy, cướp đoạt hơi thở, khiến người ta chỉ còn lại sự im lặng.

Đây là em gái anh? Em gái ruột thịt của anh?

Vẻ đẹp của cô quá mức chấn động lòng người, đến nỗi Vân Bân đứng chôn chân tại chỗ một lúc lâu, mới chậm rãi hoàn hồn.

Trong lòng anh trào dâng một nỗi thương tiếc không thể kìm nén. Ai ngờ cô em gái năm xưa bị anh từ bỏ, lưu đày nơi xứ người, lại xinh đẹp đến thế này.

Cô ấy ở nước ngoài có phải đã chịu khổ, có phải đã buồn bã đau lòng?

Lẽ ra cô ấy phải được Vân gia nâng niu trong lòng bàn tay, được anh che chở ở phía sau, dốc lòng bảo vệ, chứ không phải bị ép rời xa quê hương, sống cảnh long đong lận đận. Lần đầu tiên trong lòng Vân Bân dâng lên sự hối hận.

Huống chi, dung mạo của Vân Xu rõ ràng có thể mang lại lợi ích lớn hơn nữa cho Vân gia. Không người đàn ông nào không xiêu lòng trước cô, mấy cái nhà họ Mạc ở Đông Thành tính là gì.

Trong lòng Vân Bân, việc yêu thương em gái và gả em gái vào hào môn không hề mâu thuẫn.

Mẹ Vân ngơ ngác nhìn con gái. Cô bé nhỏ nhắn ngày xưa bà từng ôm ấp trong lòng, giờ đã duyên dáng yêu kiều đứng trước mặt bà. Bà nên vui mừng cho Vân Xu, nhưng nghĩ đến việc con gái trưởng thành xinh đẹp như hôm nay mà không có sự tham gia của bà, lòng bà lại đau khổ và rối bời.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Vân Xu nhẹ nhàng cất tiếng: "Chào mọi người."

Vân Bân lúc này mới bừng tỉnh hoàn hồn, ôn tồn nói: "Xu Xu, em gái của anh, cuối cùng em cũng đã về rồi. Anh trai nhớ em lắm."

Mẹ Vân nói: "Mẹ cũng nhớ con lắm, ngày nào cũng nghĩ không biết khi nào con mới về. Giờ nhìn thấy con thế này, mẹ nghẹn cả lời."

Cha Vân cũng ánh mắt nóng bỏng nói: "Con gái yêu quý, còn nhớ ba không? Mấy năm nay ba vẫn luôn lo lắng không biết con sống có tốt không."

Vân Xu nhìn vẻ nhiệt tình của họ, trong đầu hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng.

Nhớ cô lắm sao?

Vậy ai là người đã không muốn liên lạc với cô suốt tám năm qua? Chẳng lẽ là cô ảo tưởng sao?

 

Loading...