Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 191: Nữ phụ ác độc bị lưu đày xuất ngoại (9)

Cập nhật lúc: 2025-03-01 16:11:31
Lượt xem: 11

Vân gia.

Mẹ Vân lo lắng hỏi: "Người nghe điện thoại lúc nãy là ai vậy? Tại sao ông ta lại có số của Xu Xu? Tại sao lại nói chỉ chuyển lời, không cho chúng ta tự nói chuyện với con bé?"

Bà liên tiếp hỏi mấy câu, nhưng không ai trả lời bà.

Vân Bân ngồi trên sofa, vẻ mặt trầm tư. Lúc nãy, người nghe điện thoại của nhà họ Vân là một ông lão. Giọng ông ta già nua, nghiêm nghị, khiến người ta liên tưởng đến những gia sư khắc nghiệt. Từng câu từng chữ đều lạnh lùng.

Đối phương rõ ràng biết Vân Xu, trực tiếp hỏi họ có chuyện gì, ông ta sẽ chuyển lời, và phớt lờ yêu cầu muốn nói chuyện trực tiếp với Vân Xu của nhà họ Vân.

Lần đầu tiên, Vân Bân nhấn mạnh muốn Vân Xu nghe máy, sau đó điện thoại bị ngắt.

Sắc mặt Vân Bân khó coi.

Lần thứ hai, Vân Bân hỏi về quan hệ của đối phương với Vân Xu, điện thoại lại bị ngắt không thương tiếc.

Sắc mặt Vân Bân đen lại.

Lần thứ ba, Vân Bân không vòng vo nữa, trực tiếp nhờ đối phương chuyển lời cho Vân Xu, nhà họ Vân muốn đón cô về nước.

"Tôi sẽ chuyển lời cho tiểu thư." Nói xong, đối phương vẫn cúp máy.

Sắc mặt Vân Bân xanh mét. Anh ở Đông Thành làm mưa làm gió, chưa ai dám đối xử với anh như vậy. Nếu không phải cần Vân Xu để liên hôn, giúp Vân thị phát triển thêm một bước nữa, anh tuyệt đối sẽ không liên lạc với cô ấy.

Tuy nhiên, thông tin trong giọng nói của đối phương cũng khiến Vân Bân rất để ý.

Tiểu thư?

Ở nước ngoài, ai sẽ gọi Vân Xu là tiểu thư? Vân Bân nghe ra thái độ của đối phương khi nói hai chữ "tiểu thư", không phải là cách xưng hô khách sáo, mà là sự tôn kính từ tận đáy lòng.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-191-nu-phu-ac-doc-bi-luu-day-xuat-ngoai-9.html.]

Nhưng một cô tiểu thư nhà giàu bị lưu đày ra nước ngoài thì có năng lực gì mà được người khác tôn kính chứ? Trong dự đoán của Vân Bân, Vân Xu chắc chắn đã chịu đủ khổ sở ở nước ngoài, không thể nào được cưng chiều như ở nhà họ Vân được.

Sau đó, anh gọi lại nhiều lần nhưng không ai nghe máy nữa.

Chỉ có một tin nhắn được gửi đến điện thoại, báo cho anh biết ngày Vân Xu về Đông Thành. Ngoài ra, không có bất kỳ thông tin nào khác.

Cha Vân cũng khó hiểu, chẳng lẽ Vân Xu ở nước ngoài gặp được cơ duyên gì khác?

Ông bật cười với suy đoán của mình. Con gái ông trước khi ra nước ngoài chỉ là một cô tiểu thư ngây thơ, làm gì có năng lực gì lớn lao. Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào, đợi gặp người rồi hỏi rõ ràng chẳng phải sẽ biết thôi sao.

Hôm nay là ngày Vân Xu về nước, theo như tin nhắn báo.

Người nhà họ Vân ngồi trong phòng khách, lại bấm số điện thoại đã gọi cả chục lần mấy ngày nay.

Tút, tút, tút —— điện thoại kết nối.

Người nhà họ Vân theo bản năng thở phào nhẹ nhõm, họ đã bị cuộc điện thoại này làm cho đau đầu mấy ngày nay.

"Alo." Giọng nói nhẹ nhàng, dễ nghe truyền đến từ micro.

Vân Bân sững người. Đây là giọng của Vân Xu sao? Giọng em ấy dễ nghe đến vậy ư?

Ký ức quá mơ hồ, anh đã không còn nhớ rõ cô thiếu nữ luôn lẽo đẽo theo sau mình năm xưa trông như thế nào. Ngẩng đầu lên, Cha Vân và mẹ Vân cũng có vẻ mặt kinh ngạc. Thật sự có người chỉ cần dựa vào giọng nói thôi cũng có thể khiến người khác kinh diễm.

Môi Vân Bân giật giật: "Vân… Xu?"

"Là em." Đối phương nói: "Anh là Vân Bân phải không?"

"Anh là Vân Bân, là… anh trai của em."

Loading...