Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 184: Nữ phụ ác độc bị lưu đày xuất ngoại (2)

Cập nhật lúc: 2025-03-01 14:55:35
Lượt xem: 26

“Em nhớ con gái em thì cần lý do sao, con bé là con em mười tháng hoài thai sinh ra đó!” Mẹ Vân khổ sở nói: “Con bé vốn nên ở bên cạnh em cùng em làm nũng, hiện giờ em lại ngay cả con bé trông như thế nào cũng không biết!”

“Chúng ta hẳn là một nhà bốn người ngồi ở chỗ này……” Thanh âm bà càng ngày càng nhỏ, cũng càng ngày càng khó chịu.

Cha Vân thở dài nói: “Năm đó chúng ta cũng là bất đắc dĩ, Mạc gia là  đứng đầu Đông Thành, hắn cưỡng chế yêu cầu chúng ta đưa con bé ra nước ngoài, Vân gia có thể làm sao bây giờ?”

Vân Bân nhàn nhạt liếc nhìn cha một cái, ông ấy cũng thật biết tìm lý do cho mình. Bất quá cách Vân Xu xuất ngoại thế mà có tám năm, anh đều sắp quên mất mình còn có một người em gái.

Phụ nữ tâm địa luôn là thật mềm mại, anh có thể lý giải mẹ Vân nhớ con, làm Vân Xu trở về cũng không có gì, mấy người kia đã sớm quên cô đến sau đầu, ai sẽ đi nhớ một người đáng ghét thời niên thiếu đâu. Hơn nữa lấy sự khống chế của anh đối với Vân gia, đối phương căn bản không gây ra bọt nước, trở về nói, vừa lúc có thể cho cô vì gia tộc liên hôn. Vân Xu hẳn là thật cao hứng, chính mình còn có thể trở lại Vân gia. Bất quá vẫn là muốn cùng mấy người kia trước nói một chút.

Cha Vân còn thoái thác: “Anh cũng nhớ Xu Xu, nhưng làm con bé trở về không phải chuyện đơn giản như vậy, một không cẩn thận liền sẽ chọc giận Mạc gia, đến lúc đó Vân gia liền xui xẻo.”

Nói không có tình cảm với con gái đó là giả, nhưng ở trong lòng cha Vân, con gái trọng lượng xa xa so bất quá lợi ích gia tộc.

Mẹ Vân như cũ van xin nhìn chồng mình, hy vọng ông có thể ngẫm lại biện pháp.

“Mẹ, không cần gấp, con tới nghĩ cách.” Vân Bân nói: “Mẹ nói đúng, con bé nhận được trừng phạt vậy là đủ rồi.”

Cha Vân vội la lên: “Từ từ, kia Mạc gia làm sao bây giờ?”

Vân Bân nói: “Không cần lo lắng, con đi cùng Mạc Hồng Huyên nói rõ ràng.”

Cha Vân nhớ tới con trai cùng người thừa kế Mạc gia cũng không tệ lắm quan hệ, nhẹ nhàng thở ra, như vậy tốt nhất, Vân gia không cần gặp bất luận cái gì tổn thất.

Mẹ Vân chờ đợi nhìn con trai: “Em gái con trở về liền dựa vào con, con bé sẽ biết ơn con.”

Biết ơn? Có lẽ đi.

Vân Bân nghĩ ngợi một lúc rồi quyết định gọi điện hẹn Mạc Hồng Huyên và Ấn Tiểu Hạ đi ăn.  Anh chọn đúng nhà hàng mà năm xưa cả nhóm hay tụ tập. Dĩ nhiên, trong buổi gặp mặt này không có Vân Xu, vì cô ấy luôn bị mọi người xa lánh.

Là người mời, Vân Bân đến nhà hàng trước, đặt sẵn một bàn đầy ắp rượu và món ăn ngon, rồi ngồi yên tĩnh chờ khách đến.

Chẳng bao lâu sau, cửa phòng ăn riêng mở ra, một đôi trai tài gái sắc bước vào. Chàng trai thì đẹp trai lịch lãm, cô gái thì xinh xắn duyên dáng, nhìn rất xứng đôi.

Vân Bân đứng dậy tươi cười đón tiếp: “Lâu quá không gặp, Hồng Huyên, Tiểu Hạ! Dạo này hai người khỏe không?”

Mạc Hồng Huyên kéo ghế ngồi xuống ngay, đáp lời: “Tạm ổn, chỉ là gần đây phải xử lý nhiều việc vụn vặt quá, hơi mệt.”

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-184-nu-phu-ac-doc-bi-luu-day-xuat-ngoai-2.html.]

Ấn Tiểu Hạ cũng ngồi xuống cạnh Vân Bân, nói thêm: “Anh Hồng Huyên còn đỡ đó, nhìn anh Từ Nguyên Khải kìa, ngày nào cũng bay đi bay về mà có than vãn gì đâu.”

“Thôi thôi thôi, tại anh hết, được chưa?” Mạc Hồng Huyên có vẻ không muốn nghe cằn nhằn nữa, mất kiên nhẫn lên tiếng.

Ấn Tiểu Hạ bĩu môi, nuốt lại những lời định nói.

Vân Bân quan sát cặp đôi sắp cưới này tương tác với nhau, thấy hơi buồn cười.

Ngày xưa yêu đương ồn ào náo nhiệt là thế, giờ lại thành ra thế này.

Đúng là chuyện đời khó đoán.

Mạc Hồng Huyên lên tiếng: “Vân Bân, nghe nói gần đây cậu lại giúp công ty ký được một hợp đồng lớn, giỏi thật đó!”

Vân Bân khiêm tốn đáp: “Chỉ là may mắn thôi, tôi với ông Lý khá hợp ý nhau.”

“Cậu lại bắt đầu khiêmtốn rồi, hợp đồng đâu phải chỉ nói chuyện hợp ý là xong đâu.” Mạc Hồng Huyên cười nói: “Trong đám mình, chỉ có cậu là vẫn y như xưa thôi, giỏi thật đấy.”

Ấn Tiểu Hạ cũng phụ họa: “Đúng là Vân học trưởng không khác xưa là mấy.”

Dù là cách cư xử hay tính cách đều vậy.

Ba người trò chuyện một lúc.

Vân Bân mới đi vào chủ đề chính: “Hồng Huyên này, hôm nay hẹn cậu ra đây là có chuyện muốn hỏi ý kiến cậu.”

“Ý kiến của tôi á?” Mạc Hồng Huyên buông đũa: “Chuyện gì?”

Vân Bân vốn được ba của Mạc Hồng Huyên đánh giá cao về năng lực, giờ lại muốn hỏi ý kiến mình, Mạc Hồng Huyên thấy tò mò.

Vân Bân nói vắn tắt sự tình, rồi giải thích: “Vân Xu đã ở nước ngoài nhiều năm như vậy, chắc cũng đã thấm bài học rồi. Mẹ tôi dạo này lại hay nhắc đến con bé, nên tôi muốn đón nó về ở với mẹ một thời gian.”

“Nhưng mà dù sao cũng muốn nghe ý kiến của mọi người, nhất là vì năm xưa Vân Xu đã làm tổn thương Tiểu Hạ.”

Chuyện là, ông cụ nhà họ Vân năm xưa đã cứu mạng ông cụ nhà họ Mạc, nên hai nhà mới định ra hôn ước. Chứ với địa vị của nhà họ Vân mà muốn kết thông gia với nhà họ Mạc thì khó như lên trời.

Mạc Hồng Huyên từ nhỏ đã biết mình có một vị hôn thê, nhưng anh chẳng ưa gì cô, chỉ thấy đó là gánh nặng gia đình áp đặt, trói buộc cuộc đời mình.

Dù anh có phản kháng thế nào, người kia cứ như vết nhơ không thể gột rửa, dính chặt lấy anh.

Loading...