Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 180: Ao cá của diễn viên lồng tiếng (37)

Cập nhật lúc: 2025-02-28 15:20:41
Lượt xem: 17

Cô luôn cảm thấy có ai đó đang nhìn mình. Không chỉ một lần, trước đây cũng đã vài lần như vậy rồi. Nhưng dù cố gắng tìm kiếm thế nào, cô cũng không thể xác định được ánh mắt đó đến từ đâu.

Nhưng thôi, dù sao cũng sắp chuyển chỗ ở rồi, không cần để tâm đến chuyện này nữa.

Nơi ở mới rất an toàn.

Tuyên Lê cầm chìa khóa xe, từ phía sau đi tới: "Sao vậy?"

Vân Xu thật thà nói: "Trên lầu tối quá, em một mình không dám lên."

Đèn cảm ứng trong tòa nhà này đều bị hỏng hết. Mọi người chỉ có thể tự chiếu đèn để mò về nhà. Vân Xu từng đi qua một lần vào buổi tối, kể từ đó về sau, cô không bao giờ dám ra ngoài vào buổi tối, cũng không bao giờ về muộn.

Thật đáng sợ.

Tuyên Lê khẽ cười, đứng sau lưng cô: "Đừng sợ, cứ yên tâm đi thôi. Anh ở ngay sau em."

Lúc này Vân Xu mới bật đèn pin, chậm rãi bước lên lầu. Hành lang tĩnh lặng chỉ có tiếng bước chân của cô và Tuyên Lê.

Lạch cạch, lạch cạch.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Trong bóng đêm tĩnh mịch, như có một bóng ma vô hình có thể nhảy ra bất cứ lúc nào. Vân Xu càng nghĩ càng sợ hãi, cuối cùng không thể không dừng bước, quay đầu lại nói với vẻ đáng thương: "Em vẫn sợ lắm."

Tuyên Lê vừa buồn cười vừa bất lực. Anh bước lên phía trước hai bước, đưa tay ra: "Vậy nắm lấy vạt áo anh đi, chúng ta đi chậm thôi."

Vân Xu ngoan ngoãn làm theo, tay nắm chặt vạt áo của đối phương, cô cảm thấy an tâm hơn nhiều.

Tuyên Lê dường như cảm nhận được sự bình tĩnh của cô, khóe miệng cũng nở một nụ cười nhẹ.

Cuối cùng cũng lên đến tầng sáu. Mở cửa, bật đèn, mọi thứ diễn ra trôi chảy. Ánh đèn dây tóc chiếu sáng phòng khách, Vân Xu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cô nói với Tuyên Lê: "Em đi thu dọn nốt đồ đạc còn lại. Anh đợi em ở đây nhé."

Nói rồi, Vân Xu định mở cửa phòng ngủ.

Tuyên Lê vừa định lên tiếng thì ánh mắt đột nhiên ngưng lại: "Khoan đã!"

Vân Xu dừng động tác mở cửa, nghi hoặc quay đầu lại.

Tuyên Lê trầm giọng hỏi: "Từ lần trước anh và Tư Nhạc giúp em dọn đồ đến giờ, có ai ra vào đây nữa không?"

Vân Xu lắc đầu. Chìa khóa vẫn luôn ở chỗ cô. Cô không hề quay lại đây, Tư Nhạc lại càng không thể đến.

"Không có mà, ngoài lần trước thì đây là lần này."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-180-ao-ca-cua-dien-vien-long-tieng-37.html.]

Ánh mắt Tuyên Lê dừng lại ở những món đồ nội thất trong phòng khách đã bị xê dịch vị trí. Yết hầu anh giật giật, giọng nói trầm thấp, lại mang theo một chút vội vàng khó hiểu: "Em cứ đến chỗ anh trước đi. Từ từ thôi, không cần vội."

Tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng Vân Xu vẫn nghe theo lời Tuyên Lê.

Cô xoay người, vừa bước được một bước, cánh cửa phòng ngủ phía sau lưng lặng lẽ mở ra. Một người đàn ông lạ mặt mặc áo khoác rộng thùng thình, tay cầm d.a.o gọt hoa quả đứng ở đó. Hắn ta có vẻ mặt điên cuồng, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng yếu đuối trước mắt, như linh cẩu ngửi thấy mùi m.á.u tươi.

Vân Xu dường như cảm nhận được điều gì đó, vẻ sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô.

Đồng tử Tuyên Lê co rút lại, tinh thần căng thẳng đến cực độ. Không chút do dự, anh túm lấy chiếc bình hoa gốm sứ trong tầm tay ném mạnh về phía cửa phòng ngủ. Bình hoa vỡ tan trên cửa, tạo ra tiếng động lớn, mảnh vỡ văng tung tóe khắp nơi, chặn đứng hành động của đối phương.

Vân Xu nhân cơ hội chạy đến núp sau lưng Tuyên Lê, tay cô hơi run rẩy. Cô không hiểu tại sao lại có một người lạ mặt xuất hiện trong phòng mình, còn cầm d.a.o nữa.

"Anh là ai?"

Người đàn ông cười the thé, khiến người nghe rợn tóc gáy: "Xu Xu, em đang nói gì vậy? Anh là bạn trai của em mà."

Giọng Vân Xu run run: "Anh đang nói bậy bạ gì vậy? Tôi hoàn toàn không quen biết anh."

Người đàn ông vung vẩy con d.a.o lung tung trong không khí, phẫn nộ nói: "Em không thể như vậy! Anh đã tha thứ cho em một lần rồi, vậy mà em lại muốn rời bỏ anh, đi theo người đàn ông khác! Anh đã nhẫn nhịn việc em qua lại với bọn họ rồi, em vẫn còn chưa hài lòng sao!"

Lời nói của hắn lộn xộn, khiến Vân Xu nghe mà hoang mang.

Tuyên Lê nhíu mày nói: "Đừng nghe hắn nói nhảm. Hắn chỉ là một kẻ điên thôi."

Dường như lời nói của Tuyên Lê đã kích thích hắn, vẻ mặt người đàn ông càng trở nên hỗn loạn, "Xu Xu em xem, đám người này không ai muốn thấy chúng ta tốt đẹp cả, lại đến bôi nhọ anh rồi! Em mau đến đây, đừng ở cùng hắn ta!"

Vân Xu sợ hãi rụt người lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, trông vô cùng đáng thương.

Động tác của người đàn ông khựng lại. Ánh mắt hắn ta nhìn chằm chằm vào Vân Xu, lộ rõ vẻ si mê, lẩm bẩm nói: "Em xinh đẹp như vậy... Anh vốn định đưa em đi rồi mới đi tìm cô ta. Nhưng bây giờ anh đổi ý rồi. Chỉ cần em quay lại bên cạnh anh, anh sẽ bỏ qua hết những chuyện cũ của em."

Hắn ta tự nói tự với mình, hoàn toàn phớt lờ sắc mặt của Tuyên Lê.

Tuyên Lê nhẫn nhịn hết mức có thể. Phòng khách này quá nhỏ, đối phương lại có d.a.o trong tay, anh lo lắng sẽ làm tổn thương Vân Xu, nên vẫn chưa ra tay. Bên ngoài cửa, anh cũng không thể xác định được có an toàn hay không.

Cuối cùng, anh nói với Vân Xu: "Em mau mở cửa ra, đứng ở ngoài cửa rồi báo cảnh sát. Anh sẽ ngăn hắn lại."

Vân Xu khẩn trương gật đầu.

"Đi đi, đừng sợ. Anh ở đây rồi, anh đảm bảo hắn tuyệt đối không thể chạm vào em được." Tuyên Lê không quay đầu lại, nhưng giọng nói của anh vẫn trầm ổn.

Vân Xu lập tức xoay người chạy về phía cửa chính.

Người đàn ông thấy vậy thì càng thêm kích động, vẻ mặt dữ tợn xông tới: "Không được đi!!!"

Loading...