Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 179: Ao cá của diễn viên lồng tiếng (36)
Cập nhật lúc: 2025-02-28 15:20:39
Lượt xem: 18
Lúc này, Tiết Cảnh Diệu có thể nói là thu hút được sự chú ý của phần lớn mọi người ở đây, hoàn toàn xứng đáng là nhân vật nổi bật của trường.
"Cậu ấy chính là Tiết Cảnh Diệu, người đã liên tục hai năm giành học bổng đặc biệt đó hả? Quả nhiên lợi hại thật, thi đấu thể thao cũng giành được quán quân."
"Đúng đúng đúng, chính là cậu ấy. Tớ nghe nói có rất nhiều học tỷ học muội tỏ tình với cậu ấy rồi, nhưng không sót một ai đều bị từ chối khéo."
"Người khác thi đấu cùng lắm chỉ có một người đưa nước, chỗ cậu ấy vừa nãy có đến năm sáu người ấy chứ, nhìn là biết cậu ấy được yêu thích đến mức nào rồi."
Mọi người xì xào bàn tán. Bỗng nhiên, họ thấy nhân vật chính trong câu chuyện của mình đang tiến về phía khán đài. Mọi người đồng loạt mở to mắt, chuyện gì đang xảy ra vậy? Lát nữa còn có thi đấu nữa mà.
Sau đó, mọi người liền thấy mục tiêu của cậu là một nữ sinh, cậu đi thẳng đến trước mặt cô, khụy một chân xuống.
Có lẽ là do liên tục giành được vị trí quán quân, lúc này Tiết Cảnh Diệu trông vô cùng rạng rỡ, tràn đầy khí phách.
Cậu cười nói: "Học tỷ, em có thể uống nước trong tay chị được không ạ?"
Vân Xu cúi đầu, trên tay cô là chai nước khoáng vừa được sinh viên tình nguyện phát cho khán giả. Cô đưa tay ra, cổ tay trắng ngần lộ ra như sương tuyết, thu hút mọi ánh nhìn xung quanh. Đinh Hạo và hai người bạn cùng phòng đều trợn mắt há hốc mồm.
Ánh mắt Tiết Cảnh Diệu cũng dừng lại trong giây lát, sau đó cậu nhận lấy chai nước, vặn nắp, ngửa cổ uống ừng ực.
Toàn bộ động tác vừa tự nhiên vừa lưu loát.
Trên người cậu vẫn còn tỏa ra hơi nóng đặc trưng của người vừa vận động xong. Rõ ràng là cách một khoảng cách, nhưng hơi nóng ấy dường như truyền đến cả người Vân Xu, khiến tim cô khẽ rung động.
Học đệ... quả thật rất đẹp trai.
Sau ngày hội thao ở trường, mọi người xung quanh Vân Xu không ngừng bàn tán xôn xao về cô và Tiết Cảnh Diệu. Ai cũng ngưỡng mộ cặp đôi trai tài gái sắc này. Thậm chí, có người còn khẳng định dù Vân Xu đeo khẩu trang, khí chất mỹ nhân vẫn toát ra ngời ngời.
Tiết Cảnh Diệu tiếp tục giành chiến thắng áp đảo trong hai trận thi đấu còn lại, trở thành ngôi sao sáng nhất của trường. Vân Xu, người có tương tác đặc biệt với cậu, cũng nhận được không ít sự chú ý. May mắn là có ba người bạn cùng phòng của Tiết Cảnh Diệu bên cạnh bảo vệ, không ai có thể tùy tiện làm phiền cô.
Chiều tối, Tiết Cảnh Diệu đưa Vân Xu ra cổng trường.
"Học tỷ." Cậu dừng bước chân.
Vân Xu quay đầu lại nhìn cậu, ánh mắt có chút nghi hoặc: "Ừ?"
Tiết Cảnh Diệu nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi: "Hôm nay em đã giành được rất nhiều giải nhất... Em có thể, có thể xin học tỷ một phần thưởng không ạ?"
"Được chứ." Vân Xu cười nói: "Cậu muốn phần thưởng gì?"
Tiết Cảnh Diệu ngẩn người ra. Có lẽ vì Vân Xu đồng ý quá nhanh, không hề do dự, cậu có chút bất ngờ: "Học tỷ không sợ em đưa ra yêu cầu quá đáng sao?"
Vân Xu chắc chắn đáp: "Cậu sẽ không làm như vậy mà."
Cô tin tưởng Tiết Cảnh Diệu, cũng như Tư Nhạc và Tuyên Lê, đều là những người đáng tin cậy.
Ánh mắt Tiết Cảnh Diệu sáng rực lên. Cậu gần như muốn hét lên vì vui sướng. Cố gắng kiềm chế cảm xúc, cuối cùng cậu chỉ nói: "Học tỷ, em muốn được gọi tên của chị thôi."
Giọng điệu cao vút và vẻ mặt phấn khích của cậu khiến Vân Xu nhớ đến chú chó con vui vẻ vẫy đuôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-179-ao-ca-cua-dien-vien-long-tieng-36.html.]
Bị hình ảnh trong đầu làm cho bật cười, cô nói: "Được thôi."
Chỉ là thay đổi cách xưng hô thôi mà.
Vẻ mặt Tiết Cảnh Diệu càng thêm rạng rỡ. Hít sâu một hơi, cậu trịnh trọng gọi: "Xu, Xu."
Có lẽ vì quá kích động, cậu tiến lại gần Vân Xu hơn một chút, thân hình cao lớn bao phủ lấy dáng người nhỏ nhắn của cô, như muốn che chở cô hoàn toàn.
Lúc này, Vân Xu mới thực sự nhận ra rằng, cậu học đệ luôn tươi sáng, rộng rãi trước mặt cô đã trưởng thành rồi.
Chỉ là những biểu hiện trước đây của Tiết Cảnh Diệu khiến cô dễ dàng quên mất điều này.
...
Trong xe.
Tuyên Lê liếc nhìn qua kính chiếu hậu, bóng dáng cổng trường Đông Đại dần khuất xa. Hình ảnh người đứng ở cổng trường cũng không còn rõ nữa. "Cậu nhóc đó là học đệ mà em vẫn hay nhắc tới sao?"
Vân Xu "ừ" một tiếng: "Cậu ấy có tài năng về lồng tiếng lắm đó. Em vốn định giới thiệu cho anh."
"Vậy sao đột nhiên em lại đổi ý?" Tuyên Lê nhướng mày hỏi.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Vân Xu đáp: "Hôm nay em đi xem đại hội thể thao, em nhận ra cậu ấy còn giỏi hơn em tưởng tượng nhiều."
Học bổng đặc biệt của Đông Đại đâu phải dễ dàng đạt được. Mà Tiết Cảnh Diệu không chỉ liên tục giành được hai năm, còn đạt được rất nhiều giải thưởng khác nữa. Có lẽ tương lai cậu sẽ không nhất thiết đi theo con đường lồng tiếng, mà coi đó là một sở thích để phát triển thêm thôi.
Cũng giống như Tư Nhạc vậy.
Nói với Tuyên Lê như vậy, ngược lại càng tốt. Anh không muốn phải đối mặt với một tình địch hàng ngày. Từ chối Vân Xu đã là một việc khó khăn rồi, tốt nhất là cô tự mình từ bỏ ý định này.
"Bây giờ cũng hơi muộn rồi, hay là chúng ta về nhà luôn đi." Vân Xu nói.
Ban ngày cô vốn định dành chút thời gian để dọn dẹp đồ đạc, nhưng đến giờ thì trời đã tối rồi.
Tuyên Lê đáp: "Không sao đâu, bây giờ anh đang rảnh mà."
Dù sao thì anh đến Đông Thành cũng là vì Vân Xu. Vừa hay tối nay Tư Nhạc có việc bận, anh và Vân Xu có thể ở riêng với nhau.
Ở riêng với Vân Xu, Tuyên Lê đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này. Vì thế, anh còn đặc biệt mua một chiếc xe mới ở Đông Thành.
Tuyên Lê đưa Vân Xu đi ăn tối. Khi xe chạy đến khu dân cư cũ của cô thì trời đã hoàn toàn tối đen.
Cảnh vật xung quanh trở nên u ám, ánh đèn leo lét, gần một nửa đèn đường đã bị hỏng. Trừ vài người già đi dạo, hầu như không có ai khác.
Tuyên Lê thầm cảm thấy may mắn vì đã nhanh chóng giúp Vân Xu chuyển chỗ ở. Khu dân cư này quản lý quá kém. Để cô ở đây, anh thật sự không yên tâm, cho dù không có chuyện livestream xảy ra, anh cũng không thể an lòng.
Vân Xu ngước đầu nhìn hành lang tối om, đứng chôn chân tại chỗ.
Là ảo giác sao?