Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 177: Ao cá của diễn viên lồng tiếng (34)

Cập nhật lúc: 2025-02-28 15:20:36
Lượt xem: 20

Vân Xu nghe thấy tiếng hỏi, vội vàng giải thích: "Là tiếng vali va vào sàn nhà thôi, không sao đâu." Cô mở cửa phòng: "Quần áo em thu dọn gần xong rồi. Chúng ta đi bây giờ hả?"

Tư Nhạc kín đáo liếc nhìn Vân Xu một lượt, xác định trên người cô không có vết thương nào, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt: "Đi thôi. Mang theo những đồ cần thiết trước, những thứ còn lại chúng ta có thể từ từ chuyển sau."

Mỗi người kéo một chiếc vali, tay còn xách thêm túi lớn túi nhỏ. Vân Xu muốn giúp đỡ, nhưng cuối cùng lại bị họ nhét cho một chiếc túi nhẹ tênh, cùng với một câu dặn dò: "Cứ đi theo bọn anh, đừng chạy lung tung."

Vân Xu có chút không phục, cô đâu phải trẻ con, sao lại chạy lung tung chứ.

Khi xuống lầu, cô không khỏi mở to mắt ngạc nhiên, nhìn hai người đàn ông dễ dàng nhấc bổng chiếc vali mà vừa nãy cô kéo còn thấy nặng nhọc, bước đi vững chắc, mặt không đổi sắc.

Đây... đây chính là sự khác biệt giữa cô và họ sao?

Vân Xu nhận thức rõ hơn về trình độ phế thải của bản thân.

Đứng ở chân cầu thang, Tuyên Lê ngẩng đầu nhìn thấy cảnh tượng này, trên mặt lộ ra ý cười: "Ổn rồi, mau xuống đây thôi. Bây giờ anh sẽ đưa em đến nhà mới."

Vì Tuyên Lê một mình bay đến Đông Thành, nên cả ba người cùng lên xe của Tư Nhạc.

Vân Xu không khỏi thán phục: "Hai anh khỏe thật đó. Vali của em cũng có mấy quyển sách mà các anh xách nhẹ nhàng như không vậy."

Cô biết Tuyên Lê rất lợi hại, còn biết đánh nhau. Nhưng không ngờ Tư Nhạc, một bác sĩ, cũng khỏe mạnh đến vậy.

Tư Nhạc hờ hững đáp: "Rất nhiều bác sĩ phẫu thuật, có khi mổ liên tục mười mấy, hai mươi tiếng đồng hồ, còn phải giữ tinh thần tập trung cao độ. Nên thể chất tốt là điều cần thiết."

Vân Xu gật đầu tán đồng: "Đúng vậy, bác sĩ thật sự là một nghề nghiệp vĩ đại. Sư phụ cũng siêu giỏi luôn!"

Giọng nói nhẹ nhàng tràn đầy sự ngưỡng mộ chân thành. Khóe môi Tư Nhạc khẽ cong lên, một nụ cười rất nhỏ, gần như không thể nhận ra. Ánh mắt anh lướt qua gương chiếu hậu, rồi lại như không có gì xảy ra thu hồi ánh mắt.

Ngồi ở ghế sau, sắc mặt Tuyên Lê hơi trầm xuống. Tư Nhạc lái xe, Vân Xu ngồi ở ghế phụ, còn anh cùng hành lý phải ngồi ở ghế sau. Lúc này, nhìn thấy không khí hòa hợp giữa hai người phía trước, anh hơi nheo mắt lại.

"Nhắc mới nhớ, bác sĩ Tư hóa ra lại là đại thần Thiên Thu trong giới CV." Tuyên Lê tự nhiên chen vào câu chuyện của hai người, thái độ mang theo một chút ngạc nhiên: "Trước đây Xu Xu cũng từng nhắc đến anh với tôi. Nhưng không ngờ anh lại lợi hại đến vậy, thật ngoài dự đoán."

"Xu Xu chắc cũng không ngờ tới đâu nhỉ." Anh chậm rãi nói thêm.

Vân Xu quả thật không ngờ tới. Thời điểm cô mới bước chân vào giới CV, đại thần Thiên Thu đã sớm rời đi. Tư Nhạc rất giỏi, chỉ cần qua những lời chỉ dạy của anh, cô cũng có thể nhận ra. Nhưng cô chưa bao giờ liên hệ hai người với nhau. Đại thần ngày xưa đã sớm "ẩn cư", trở thành một sư phụ "gà mờ" nào đó. Chuyện này nghe cứ như trong tiểu thuyết vậy.

Hai người trở thành thầy trò lâu như vậy, Tư Nhạc chưa từng tiết lộ thân phận CV của mình. Vân Xu đoán rằng anh không muốn cô biết, nên cô cũng chưa từng hỏi han, sợ làm Tư Nhạc không vui.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-177-ao-ca-cua-dien-vien-long-tieng-34.html.]

Nếu không phải Tình Vũ liên tục gọi điện thoại cho cô, có lẽ đến giờ cô vẫn chưa biết thân phận thật sự của Tư Nhạc.

Có lẽ là do quan hệ giữa hai người vẫn chưa đủ thân thiết chăng?

Vẻ mặt của Vân Xu rất dễ đoán, Tư Nhạc nhanh chóng nhận ra suy nghĩ của cô. Ánh mắt anh trầm xuống, nhẹ giọng nói: "Năm đó, anh gia nhập giới CV chỉ là vì sở thích cá nhân. Sau khi tốt nghiệp, do công việc bận rộn nên anh đã chọn rời đi. Vốn định đến khi thu âm 《Nhật Nguyệt》 sẽ nói cho em biết, tạo cho em một bất ngờ. Ai ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy."

Anh hiếm khi thở dài, nói: "Thật xin lỗi, có lẽ anh nên nói cho em biết sớm hơn."

Vân Xu cũng nhớ lại chuyện Tư Nhạc công khai bảo vệ cô trên Weibo: "Không cần đâu sư phụ. Sư phụ đã lên tiếng giúp em trên mạng, em đã rất vui rồi."

"Đương nhiên, cũng cảm ơn cả Tuyên Lê nữa."

Ánh mắt cong cong của cô khiến hai người đàn ông đều cảm thấy tim mình như ngừng đập. Phảng phất như có một đóa hoa tươi nở rộ trước mắt, vô cùng rực rỡ.

Không khí kỳ lạ trong xe cuối cùng cũng tan biến.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Trong đầu họ cùng hiện lên một ý nghĩ: Cô ấy cười rộ lên vẫn là đẹp nhất.

...

Cổng chính khu dân cư hiện ra trước mắt. Tuyên Lê nói rõ thân phận với bảo vệ, sau khi bảo vệ xác nhận xong, họ được phép đi vào.

Vân Xu tò mò ngắm nhìn cảnh quan khu dân cư: "Đây là nơi em sẽ ở sau này sao?"

Tuyên Lê gật đầu, nói: "Nơi này môi trường khá tốt. Gần quảng trường có một vườn hoa nhỏ để đi dạo, em sẽ thích."

Mắt Vân Xu sáng lên. Cô rất thích vườn hoa nhỏ. Nhưng rồi cô lại lo lắng hỏi: "Vậy em có thể tùy ý ra ngoài không?"

Khi rời khỏi khu dân cư cũ, cô vẫn thấy có rất nhiều người hỏi thăm tình hình của cô khắp nơi. Thật sự hơi đáng sợ.

Tuyên Lê hiển nhiên cũng nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, anh trấn an: "Yên tâm đi. Khu dân cư này quản lý rất nghiêm ngặt, không phải cư dân thì không được tự ý ra vào. Chuyện mấy ngày nay về sau tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa."

Thái độ nghiêm túc của anh khiến Vân Xu yên tâm hơn một chút.

Cô không biết rằng đây là khu dân cư mà Tuyên Lê đã thức trắng đêm hôm qua sau khi xuống máy bay, đi khảo sát khắp các khu nhà ở Đông Thành, cuối cùng mới chọn được. Đây tuyệt đối là khu dân cư có an ninh tốt nhất Đông Thành.

Đây cũng là lý do Tư Nhạc chấp nhận nơi này.

Loading...