Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 169: Ao cá của diễn viên lồng tiếng (26)
Cập nhật lúc: 2025-02-28 14:09:08
Lượt xem: 15
Liễu Tư Di nhìn những lời chỉ trích Vân Xu trên mạng, cười mãn nguyện. Mấy tấm ảnh kia là cô ta mua được từ bạn của Vân Xu, đúng là lịch sử trò chuyện của hai người, không hề giả mạo.
Cô ta muốn xem Vân Xu sẽ đối phó thế nào.
Nhưng dù đối phương có giở trò gì đi nữa, cái mũ suy đồi đạo đức này chắc chắn chụp lên đầu cô ta rồi.
Nhân viên Thịnh Hoa phát hiện tình hình trên mạng, ai nấy đều choáng váng, lập tức báo cáo lên Tuyên Lê.
Tuyên Lê nhìn dòng tin nhắn của cư dân mạng, những lời lẽ khó nghe khiến sắc mặt anh lập tức trầm xuống. Nghĩ đến việc Vân Xu có thể sẽ đọc được những thứ này, lòng anh thắt lại, vội vàng gọi điện thoại cho cô.
“Tuyên Lê?” Giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc vang lên, khiến anh khẽ thở phào.
Tuyên Lê thử dò hỏi: “Mấy hôm nay em thế nào? Bận rộn gì không?”
“Em khỏe ạ.” Vân Xu đáp: “Em mới mua kệ sách, rồi lại mua thêm cả đống sách mới nữa, mấy hôm nay đang cố gắng hấp thụ kiến thức mới đây ạ.”
Giọng cô vẫn nhẹ nhàng như thường, chắc là vẫn chưa đọc được mấy tin kia. Tuyên Lê trút bỏ được chút gánh nặng trong lòng.
Người đàn ông tuấn lãng ngồi sau bàn làm việc dịu giọng nói: “Mấy hôm nay trên mạng có chút chuyện, em cứ tạm thời đừng lên mạng nhé, cứ chuyên tâm học hành thôi, đợi xử lý xong xuôi rồi, anh sẽ nói với em, được không?”
Câu cuối mang theo ý dỗ dành.
Anh hy vọng Vân Xu sẽ không đọc được những tin tức nhảm nhí đó trước khi mọi chuyện được giải quyết.
Vân Xu thấy hơi lạ, nhưng vốn dĩ cô cũng ít khi lên mạng, với lại Tuyên Lê từng ra mặt bảo vệ cô ở quán bar, anh chắc chắn sẽ không hại cô: “Dạ, được ạ.”
Nhận lời xong, cô vẫn không nhịn được hỏi: “Có phải là phần thu âm của em có chỗ nào làm chưa tốt không ạ?”
Nghĩ đến khả năng này, giọng Vân Xu nhỏ dần.
Vẻ mặt Tuyên Lê dịu hẳn đi,:“Em lồng tiếng hay cực kỳ, không chỉ mình anh nghĩ vậy đâu, mọi người trong đoàn phim đều công nhận như thế, sự xuất sắc của em không ai phủ nhận được.”
Lời anh trầm ấm khiến Vân Xu nhớ lại buổi tối ở quán bar hôm đó, nỗi bất an trong lòng cũng dần tan biến.
“Anh nghi là công ty đối thủ thấy Thịnh Hoa mình ăn nên làm ra, nên giở trò bẩn thỉu, hắt nước đục đó mà. Sở dĩ anh không muốn em lên mạng là vì không muốn em bị ảnh hưởng bởi những tin tức vô vị này thôi.” Tuyên Lê cố ý nói lảng sang chuyện khác: “Chắc vài hôm nữa là mọi chuyện ổn thôi.”
Giọng Vân Xu lại vui vẻ trở lại: “Ra là vậy ạ, em hiểu rồi.”
Tuyên Lê lại nói chuyện với cô thêm một lúc nữa, rồi mới kết thúc cuộc gọi.
Cúp máy xong, vẻ dịu dàng trên mặt Tuyên Lê lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ âm trầm. Anh và Vân Xu ở chung hai tuần, ngày nào cũng gặp mặt, anh hiểu rõ nhất con người cô thế nào, dịu dàng và ngây thơ đến thế.
Những kẻ muốn làm tổn thương cô, anh tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua.
Anh đã hứa sẽ dọn sạch mọi chướng ngại trên con đường của cô, và bây giờ chính là lúc thực hiện lời hứa đó.
Một nhân viên trợn mắt há mồm chứng kiến toàn bộ quá trình sếp mình thay đổi sắc mặt, cảnh tượng vừa rồi quả thực làm mới nhận thức của anh về Tuyên tổng. Cái vị sếp độc mồm độc miệng kia vậy mà cũng có lúc dịu dàng đến thế, thật là chấn động thế giới quan của anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-169-ao-ca-cua-dien-vien-long-tieng-26.html.]
Đợi đến khi ánh mắt sắc bén của sếp lia tới, nhân viên kia lập tức giật mình.
Ha, đúng rồi, đối với bọn họ, Tuyên tổng vẫn là Tuyên tổng ngày nào.
“Bảo bộ phận truyền thông lập tức ra thông cáo, đối với tất cả tài khoản bịa đặt bôi nhọ nhân viên công ty đều khởi kiện. Nhắm vào mấy đứa lăng xăng nhất, gửi thư luật sư trước, sau đó mời luật sư lập hồ sơ.”
“Công khai những tài liệu thu thập được để làm rõ sự thật…”
Tuyên Lê rành mạch dặn dò, anh chẳng hơi đâu mà dùng thư luật sư để hù dọa, cứ trực tiếp khởi kiện để đối phương biết điều gì nên làm, điều gì không nên.
Anh có thừa tiền và thời gian.
Bộ phận truyền thông Thịnh Hoa vận hành với hiệu suất cực cao.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Vân Xu vừa cúp điện thoại, chuông cửa nhà đã reo lên. Cô bỏ quyển sách trên tay xuống, đi ra cửa, nhìn qua mắt mèo thấy một bóng dáng quen thuộc.
Là Tư Nhạc.
Sao anh lại đến đây giờ này?
Vân Xu mở cửa, mời anh vào nhà,:“Sư phụ, sao anh lại đến đây vậy ạ, cũng không báo trước cho em một tiếng.”
Tư Nhạc nhìn thẳng vào cô, nói: “Đột nhiên nhớ ra có việc cần tìm em.”
Giọng nói thanh lãnh hơi khựng lại, có chút gấp gáp, Vân Xu lúc này mới để ý thấy trán anh lấm tấm mồ hôi, như thể vừa chạy vội đến, hơi thở cũng nặng nhọc hơn bình thường, không còn vẻ điềm tĩnh thường ngày.
Vân Xu vội vàng mời anh vào phòng khách nghỉ ngơi, rồi đi pha trà cho anh.
Tư Nhạc im lặng ngồi trên sofa, anh biết địa chỉ cụ thể của Vân Xu, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh đến nhà cô. Nếu không phải trên mạng đột nhiên xảy ra chuyện, anh cũng sẽ không vội vàng đến như vậy.
“Sư phụ, uống nước đi ạ.” Vân Xu đặt ly nước lên bàn trà.
Tư Nhạc cầm ly lên nói cảm ơn.
Anh uống nước cũng tao nhã, tĩnh lặng, khác hẳn với dáng vẻ của cậu học đệ. Nghĩ đến cảnh cậu học đệ bưng ly nước uống một hơi cạn sạch, Vân Xu không khỏi mím môi cười.
Tư Nhạc chú ý đến nụ cười của cô, hỏi: “Sao tự dưng lại cười vậy?”
“Em nhớ lại cậu học đệ lần trước đến giúp em lắp kệ sách, cậu ấy uống hết ly nước chỉ trong một hơi luôn á, lúc đó em còn nghĩ lỡ như em lỡ tay rót nước sôi thì cậu ấy biết làm sao bây giờ.” Vân Xu kể.
Vẻ mặt Tư Nhạc không đổi, ánh mắt lại sâu thêm.
Trước đó ở bệnh viện, anh nhận được điện thoại của Đổng Minh, thái độ đối phương có vẻ kỳ lạ, kể hết đầu đuôi chuyện trên mạng cho anh nghe, rồi hỏi: “Kịch của chúng ta còn muốn mời cô nàng làm CV nữ chính nữa không?”
Tư Nhạc chỉ đáp một câu: “Tôi nhận kịch bản này chỉ vì một lý do duy nhất, cô ấy là nữ chính.”
Đổng Minh nói: “Rồi rồi rồi! Đại ca, em hiểu rồi! Nhân viên đoàn phim của chúng ta không đổi, không đổi!” Rồi lại hỏi: “Vậy mấy tin trên mạng thì sao?”
Không thể để Thu Ý Nùng cứ bị chửi rủa mãi được.