Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 167: Ao cá của diễn viên lồng tiếng (24)
Cập nhật lúc: 2025-02-28 13:41:20
Lượt xem: 16
Rất nhanh, các bộ phận rời rạc được lắp ráp giống hệt như trên bản vẽ dần dần xuất hiện.
Vân Xu kinh ngạc nhìn cậu, cô không hề nhận ra đôi tai ẩn sau mái tóc rối của cậu đang lấm tấm ửng đỏ.
Tiết Cảnh Diệu cố gắng ổn định cảm xúc, ánh mắt học tỷ nhìn cậu, quá, quá trực tiếp.
Không bao lâu sau, kệ sách đã hoàn thành hơn một nửa. Lúc này, động tác của Tiết Cảnh Diệu khựng lại, cậu cầm chiếc tua vít lên quan sát một chút, phần đầu chữ thập đã bị mòn, đồ tặng kèm chất lượng đúng là không ra gì.
“Học tỷ, chỗ tỷ có tua vít khác không? Nếu không có em ra cửa hàng tiện lợi gần đây mua một cái.” Tiết Cảnh Diệu nói.
Vân Xu suy nghĩ một chút, cô nhớ hình như mình đã thấy ở trong phòng: “Cậu đợi tôi một lát, tôi đi tìm xem.”
Cô đứng dậy đi vào phòng.
Tiết Cảnh Diệu có thể nghe rõ tiếng lạch cạch nhỏ vọng ra từ phòng, vài phút sau tiếng động dừng lại, tiếng bước chân truyền đến.
Cậu quay đầu nhìn ra, Vân Xu đang cầm chiếc tua vít đi tới.
“Tôi tìm thấy rồi, đây đưa cho cậu nè —— a!” Vân Xu cảm thấy chân mình dẫm phải một vật tròn tròn, cả người loạng choạng sắp ngã.
Đồng tử Tiết Cảnh Diệu co rút lại, cơ thể phản ứng nhanh hơn cả não bộ, chụp lấy tay cô kéo lại, vì cậu dùng lực quá mạnh, cả hai người cùng ngã về một hướng.
Không thể để cô bị thương, đó là ý nghĩ duy nhất trong đầu cậu.
Cuối cùng, Tiết Cảnh Diệu dùng thân mình lót xuống dưới, để Vân Xu ngã lên người cậu.
Phòng khách vẫn còn đặt rất nhiều ván gỗ, lưng cậu va vào ván gỗ, cảm giác đau đớn truyền đến. Đồng thời, thân thể mềm mại, thơm ngát ngã lên người cậu, đầu óc cậu nhất thời trống rỗng.
Xuyên qua lớp vải mỏng manh, Tiết Cảnh Diệu có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ người cô, như ngọn lửa thiêu đốt, tựa hồ muốn thiêu rụi cả người cậu.
Đây mới đúng là muốn mạng người ta mà, cậu nghĩ.
Vân Xu cố gắng chống tay, nâng người dậy, cảm giác dưới tay rất kỳ lạ. Cô cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện mình đang chống lên người Tiết Cảnh Diệu, lưng cậu lại đang va vào góc cạnh của ván gỗ.
Vân Xu hoảng sợ, cô cho rằng cậu đã bị va vào chỗ nào đó, vội vàng chống tay xuống đất đứng dậy: “Cậu không sao chứ! Lưng có bị thương không?”
Giọng cô hoảng hốt, vươn tay muốn kéo cậu dậy.
Tiết Cảnh Diệu nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đang chìa ra trước mặt, nuốt xuống những lời muốn nói, đặt tay mình lên, mượn chút lực, từ dưới đất đứng lên, rồi sau đó đưa mu bàn tay ra phía sau lưng, lặng lẽ xoa xoa.
“Em không sao, chị đừng lo lắng.”
Vân Xu không tin, muốn dẫn cậu đi phòng khám nhỏ gần đó xem qua, nhỡ đâu bị thương cột sống thì sao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-167-ao-ca-cua-dien-vien-long-tieng-24.html.]
Tiết Cảnh Diệu hết lần này đến lần khác khẳng định mình không sao, Vân Xu bán tín bán nghi, cậu lại vận động tay chân một chút, cho thấy mình hoàn toàn ổn.
Lúc này Vân Xu mới yên tâm: “Nếu chỗ nào không thoải mái, nhất định phải nói với tôi đó.”
“Vâng.” Tiết Cảnh Diệu quả thật không sao, vừa rồi lưng va vào ván gỗ, cũng giống như va chạm bình thường thôi, cơn đau thoáng qua là hết: “Học tỷ ngược lại là chị đó, có bị gì không?”
Vân Xu lắc đầu, ánh mắt cảm kích rưng rưng của cô dừng lại trên người cậu,:“Cũng nhờ có cậu, tôi mới không ngã xuống đất.”
Ánh mắt ấy quá mức dịu dàng, khiến cậu nghẹn lời, chỉ có thể hàm hồ ừ một tiếng.
Sau đó lại bắt đầu ảo não vì phản ứng như vậy có phải là quá lạnh nhạt hay không.
Vân Xu nhìn xung quanh, rồi ánh mắt dừng lại ở chân bàn trà, chỗ đó có một chiếc tua vít dẹt, cô vừa rồi chắc là đã dẫm phải nó.
Biết vậy cô đã cẩn thận hơn, ai ngờ lại gây ra chuyện sơ ý như vậy.
Vân Xu nói: “Hay là thôi vậy, hôm nay không lắp nữa.”
Tiết Cảnh Diệu vẫn kiên quyết muốn giúp cô lắp xong: “Đều đã hoàn thành hơn phân nửa rồi, phần còn lại em làm nhanh thôi là xong, học tỷ đừng lo, cú va vừa rồi thật sự không sao đâu ạ.”
Vân Xu không lay chuyển được cậu, cuối cùng hai người cùng nhau làm nốt phần còn lại.
Chiếc kệ sách phong cách châu Âu giống hệt trên hình xuất hiện trước mắt, ánh mắt Vân Xu lấp lánh, rõ ràng là rất vui vẻ.
Tiết Cảnh Diệu nhìn vẻ mặt cô, khóe miệng cũng lặng lẽ cong lên ý cười.
Khi Vân Xu tiễn khách ra về.
Tiết Cảnh Diệu khẩn trương nói: “Học tỷ, không lâu nữa là đến đại hội thể thao Đông Đại rồi, em có đăng ký tham gia, đến lúc đó chị có thể đến cổ vũ cho em được không ạ?”
Vẻ mặt lo lắng sợ bị từ chối của cậu khiến mắt Vân Xu cong cong: “Được chứ.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Nhận được câu trả lời khẳng định, đuôi mắt cậu lập tức cong lên, lại có thêm vài phần khí khái hào hùng, trông rất bảnh trai.
Trái tim Vân Xu khẽ rung động, cô nghĩ, thảo nào ở Đông Đại nhiều người thích cậu đến vậy.
……
Tây Thành.
Công ty Thịnh Hoa.
Liễu Tư Di bực bội nghe những người xung quanh bàn tán, Vân Xu tuy rằng đã về Đông Thành, nhưng trong công ty mỗi ngày vẫn có người nhắc đến tên cô, đặc biệt là Tông Thiến, thường xuyên nhắc tới cô, khiến Liễu Tư Di khó chịu vô cùng.
Kịch truyền thanh 《Duyên Tới》 cũng sắp hoàn thành, rất nhiều người trong công ty đã nghe qua đều khen không ngớt lời, cho rằng lần này kịch truyền thanh nhất định sẽ gây sốt trên mạng, thu hút một lượng lớn sự chú ý.