Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 166: Ao cá của diễn viên lồng tiếng (23)

Cập nhật lúc: 2025-02-28 13:40:40
Lượt xem: 16

Tiết Cảnh Diệu thấy chuyện đã qua loa, nhẹ nhàng thở ra, chuyện của học tỷ chỉ cần một mình cậu giúp là đủ rồi.

Đinh Hạo và bọn họ cứ ở lại phòng ngủ đi.

Ngày hôm sau.

Tiết Cảnh Diệu thay bộ quần áo mới mua, soi gương chỉnh trang nghiêm túc một phen, thừa lúc mấy người bạn cùng phòng còn đang ngủ nướng, lặng lẽ rời khỏi phòng.

Cậu theo địa chỉ Vân Xu gửi đến, trực tiếp bắt xe đi.

Cổng khu dân cư cũ kỹ, phòng bảo vệ không một bóng người, Tiết Cảnh Diệu khẽ nhíu mày, môi trường an ninh ở đây tệ quá, lát nữa gặp học tỷ, phải nói với cô ấy mới được, với vẻ ngoài của cô ấy ở nơi này, rất nguy hiểm.

Tiết Cảnh Diệu theo địa chỉ tìm đến trước cửa nhà.

Cánh cửa chống trộm màu xanh đậm ở ngay trước mắt, đối với cậu, phía sau cánh cửa này giống như một thế giới mới, khiến cả người cậu như sôi trào.

Tiết Cảnh Diệu chuẩn bị tâm lý thật tốt, rồi ấn chuông cửa, tiếng nhạc du dương vang lên.

Rất nhanh, cửa chống trộm được mở ra, gương mặt mà cậu đã mơ thấy không biết bao nhiêu lần lại một lần nữa rõ ràng, chân thực xuất hiện trước mắt.

“Cậu đến rồi đó à, vào nhà đi.”

“Vâng.” Tiết Cảnh Diệu suýt chút nữa đã lúng túng đi thẳng vào.

Tiết Cảnh Diệu ngồi xuống sofa, lặng lẽ đánh giá nơi ở của Vân Xu.

Phòng khách lấy màu trắng làm chủ đạo, bố trí tổng thể tươi mát, tao nhã, bộ sofa vải bố và bàn trà thủy tinh cực kỳ hài hòa, trên bàn trà còn bày một bình hoa vải, bên phải tủ còn có một vài vật trang trí nhỏ tinh xảo, ánh nắng ấm áp từ ban công chiếu vào càng thêm tươi đẹp.

Giống như học tỷ vậy, cậu thầm nghĩ trong lòng.

Tiết Cảnh Diệu chú ý thấy bên cạnh mình có một chiếc gối ôm đang nằm xiêu vẹo, chắc là vừa mới được ai đó ôm vào lòng. Cậu nhìn chằm chằm vào hình mèo con trên gối một hồi, thì ra học tỷ thích mèo.

Cả căn phòng tràn ngập hương thơm ngọt ngào, khiến cả người cậu căng thẳng, không thể thả lỏng dù chỉ một giây.

Tiếng bước chân truyền đến từ phòng bếp, Tiết Cảnh Diệu nhìn theo.

Người con gái bưng tách trà đi tới dáng vẻ yểu điệu thướt tha. Cô mặc chiếc áo len dệt kim màu lam nhạt, mái tóc dài mượt mà được chải sang một bên, làn da trắng như tuyết, tựa như tinh linh bước ra từ ánh ban mai, cướp đi toàn bộ hơi thở của cậu.

Vân Xu đặt tách trà lên bàn, phát hiện người đối diện vẫn bất động, cô ngẩng đầu nhìn lại, kỳ lạ hỏi: “Học đệ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-166-ao-ca-cua-dien-vien-long-tieng-23.html.]

Tiết Cảnh Diệu giật mình hoàn hồn, luống cuống cầm lấy tách nước uống một hơi cạn sạch.

Trong lòng kêu khổ, không xong rồi, lại mất mặt trước mặt học tỷ nữa rồi.

Vân Xu kinh ngạc nhìn cậu, khát nước đến vậy sao?

May mà trong ly chỉ là nước ấm, nếu không cô cảm thấy cậu chắc chắn sẽ bị sặc mất.

Uống xong nước, Tiết Cảnh Diệu cuối cùng cũng kìm nén được cảm xúc phấn khích quá độ.

Vân Xu ngồi xuống chiếc sofa đối diện, cầm bản vẽ đưa cho Tiết Cảnh Diệu, khẽ nhíu mày, “Đây là bản vẽ kệ sách, tôi làm theo hướng dẫn trên này, nhưng cứ bị sai hoài.”

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

“Yên tâm, cứ giao cho em.” Tiết Cảnh Diệu nhận lấy bản vẽ, rồi đi đến chỗ ván gỗ và linh kiện đối chiếu từng món một.

Kết cấu của chiếc kệ sách này quả thật phức tạp, lại còn có rất nhiều bộ phận cực kỳ giống nhau, khó trách Vân Xu thử nhiều lần vẫn không được, người lần đầu lắp ráp đúng là dễ bị nhầm lẫn.

Vân Xu định tiến lên giúp đỡ, nhưng bị cậu ngăn lại ngay: “Chị cứ ngồi đó nghỉ ngơi là được rồi, tay chị đỏ hết cả lên rồi, là hôm qua làm bị vậy hả?”

Tiết Cảnh Diệu cau mày, vẻ mặt tươi tắn hiếm khi nghiêm nghị, đôi bàn tay trắng nõn của cô bị ửng đỏ quá mức chói mắt: “Học tỷ sau này gặp phải mấy chuyện này, cứ gọi em là được, không cần tự mình động tay.”

Để đôi tay ấy bị thương quả thực là điều không thể chấp nhận được.

Vân Xu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu, ngoan ngoãn ngồi lại xuống sofa.

Sao tự dưng cảm thấy khí thế của cậu học đệ nhỏ bé này đột nhiên mạnh mẽ hẳn lên vậy, rõ ràng lúc mới vào cửa còn đang lúng ta lúng túng mà.

Tiết Cảnh Diệu bắt đầu chuyên tâm lắp ráp kệ sách.

Vân Xu ngồi một bên ôm gối xem cậu làm.

Trong ấn tượng của cô, cậu học đệ nhỏ luôn mang vẻ ngoài tươi sáng, rộng rãi, lại hay dễ dàng căng thẳng, giống như một cậu em trai nhà bên vậy. Hôm nay nhìn cậu nghiêm túc như thế, Vân Xu thấy có chút mới lạ.

Bản vẽ được đặt phẳng ở gần đó, cậu vừa so sánh với ván gỗ, vừa phân loại chúng, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ nghiêm túc.

Từ góc độ của cô nhìn, lại có vài phần thành thạo.

Đôi ngón tay thon dài của Tiết Cảnh Diệu không ngừng di chuyển, nhanh chóng, chuẩn xác ghép các miếng ván gỗ lại với nhau, rồi cố định chúng.

 

Loading...