Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 165: Ao cá của diễn viên lồng tiếng (22)

Cập nhật lúc: 2025-02-28 13:39:54
Lượt xem: 14

Kệ sách siêu to Vân Xu mua được giao đến vào ngày thứ ba. Dù đã chuẩn bị tâm lý, kiện hàng vẫn nặng hơn cô tưởng tượng. May mà nhân viên giao hàng tốt bụng đã giúp cô chuyển đồ vào tận phòng, nếu không chắc phải tìm người hỗ trợ nữa.

Mở kiện hàng ra, cô tìm thấy bản hướng dẫn lắp ráp, rồi đem toàn bộ ván gỗ chắc chắn ra, xếp ngay ngắn một bên.

Vì kệ sách có tạo hình rất tinh xảo, nên trong các bộ phận còn có rất nhiều ván gỗ nhỏ hình dạng tương tự nhau.

Vân Xu cẩn thận làm theo hướng dẫn.

Nửa tiếng sau, nhìn bộ phận kệ sách lắp ráp bị vặn vẹo, Vân Xu im lặng. Không giống như trên bản vẽ, hình dáng cao thấp lộn xộn rõ ràng là có vấn đề. Cô lấy bản vẽ ra xem lại, tháo rời bộ phận đã lắp ráp rồi ráp lại lần nữa.

Cuối cùng, Vân Xu không thể không thừa nhận có lẽ mình thật sự không có năng khiếu làm đồ thủ công. Dù thế nào thì đồ vật lắp ráp ra cũng không đúng, chỗ này thì ngắn một chút, chỗ kia lại lòi ra.

Cô mất mát ngồi phịch xuống sofa, cả người ỉu xìu.

Ván gỗ và các bộ phận linh kiện vương vãi trên sàn phòng khách, Vân Xu nhìn chúng mà càng thêm bực bội.

Ngồi thẫn thờ trên sofa một lúc, điện thoại di động bỗng reo lên.

Là video call từ học đệ, cô nhấn nút nghe.

“Học tỷ.” Giọng nói tràn đầy sức sống vang lên, một gương mặt tươi tắn xuất hiện trên màn hình.

Vân Xu đáp: “Chào học đệ.”

Câu chào hỏi nghe có vẻ thiếu sức sống.

Ánh mắt Tiết Cảnh Diệu khựng lại, lập tức lo lắng: “Chị gặp chuyện gì sao?” Cậu suy nghĩ một chút về lịch trình gần đây của học tỷ, thử dò hỏi: “Có phải gặp rắc rối ở Tây Thành không?”

Vân Xu buồn bã nói: “Không có gì đâu, chỉ là phát hiện sự tình không diễn ra như tôi dự đoán thôi.”

Chẳng lẽ là việc thu âm kịch truyền thanh gặp vấn đề?

Tiết Cảnh Diệu đoán vậy. Nếu thật là như thế, có lẽ cậu phải nhờ người nhà giúp đỡ hỏi thăm tình hình.

Cậu còn chưa kịp nghĩ xong, màn hình điện thoại đã chuyển cảnh.

Gương mặt xinh đẹp biến mất, thay vào đó là… một bãi ván gỗ và linh kiện ngổn ngang?

Tiết Cảnh Diệu ngơ ngác.

Giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe tiếp tục truyền đến từ điện thoại: “Lần trước tôi xem trên mạng thấy một mẫu kệ sách đẹp quá, hôm nay được giao tới, tôi vừa rồi thử lắp ráp theo hướng dẫn, nhưng hai lần đều ráp không giống như bản vẽ.”

“Tôi đúng là ngốc quá.” Vân Xu cảm thấy chiếc kệ sách ngày càng xa vời: “Làm thế nào cũng không đúng.”

Ra là chuyện này, Tiết Cảnh Diệu thở phào nhẹ nhõm, cậu còn tưởng Vân Xu gặp phải chuyện gì đó tồi tệ lắm.

Nhưng mà…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-165-ao-ca-cua-dien-vien-long-tieng-22.html.]

Ánh mắt Tiết Cảnh Diệu rơi xuống màn hình điện thoại, yết hầu cậu khẽ động, bàn tay chậm rãi nắm thành quyền, như đang do dự, lại như đang tích góp dũng khí.

Một lúc sau, cậu nói: “Học tỷ, có cần em giúp không? Cái này em biết lắp đó.”

Nói xong, Tiết Cảnh Diệu nín thở chờ đợi câu trả lời của cô.

Học tỷ có từ chối lời đề nghị giúp đỡ của cậu không? Dù sao cũng là đến nhà riêng của cô, liệu cô có nghĩ rằng cậu có ý đồ gì khác không?

Tiết Cảnh Diệu vì quá để ý mà suy nghĩ lung tung.

Thực tế Vân Xu nghe cậu nói vậy, mắt sáng lên, nói thẳng: “Thật hả? Cái này so với mấy cái khác còn phức tạp hơn nhiều, tôi làm mãi không được.”

Tiết Cảnh Diệu nói: “Có bản vẽ là được ạ.”

Cậu vẫn rất tự tin vào khả năng của mình.

Vân Xu vui vẻ nói: “Vậy mình hẹn giờ nhé, khi nào thì cậu rảnh qua nhà tôi được?”

Trái tim Tiết Cảnh Diệu như rơi thẳng xuống vực sâu, cậu biết học tỷ đang nói đến việc nhờ cậu qua lắp ráp kệ sách, nhưng chỉ nghe những lời này thôi, Tiết Cảnh Diệu vẫn không kiềm chế được mà mơ màng.

Cứ như thể… cậu và học tỷ là người yêu vậy.

Trái tim cậu học đệ nhỏ bé đang điên cuồng nóng lên.

“Em, em ngày mai là rảnh ạ!”

Vân Xu cong mắt cười: “Được nha, vậy tôi ở nhà chờ cậu.”

Đặt điện thoại xuống, Tiết Cảnh Diệu ngồi ngây người trong phòng ngủ. Mái tóc rối che khuất ánh mắt, cả người cậu tĩnh lặng như pho tượng, chỉ khi đến gần mới phát hiện bàn tay đang đặt trên đùi cậu run rẩy rất khẽ.

Ngẩng lên, dưới mái tóc rối, đôi mắt đen láy bị che khuất tràn đầy kích động và mong chờ.

Cửa phòng ngủ bị mở ra, mấy người bạn cùng phòng khác bước vào.

Người đi đầu Đinh Hạo giật mình hoảng sợ trước bóng người ngồi bất động ở phía xa: “Má ơi! Tiết Cảnh Diệu sao cậu ở trong phòng ngủ mà không bật đèn vậy! Cậu định hù c.h.ế.t tôi à, rồi thừa kế tài khoản ngân hàng của tôi hả!”

Rèm cửa phòng ngủ đang kéo kín, ánh sáng lờ mờ, từ lúc mấy người vào cửa đến giờ Tiết Cảnh Diệu vẫn im thin thít, Đinh Hạo đột nhiên nhìn thấy một người im lặng quay lưng về phía mình, không khỏi giật mình.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Tiết Cảnh Diệu cũng nhận ra điều đó: “Xin lỗi, tôi không để ý.”

Động tĩnh lớn như vậy mà lại không để ý, Đinh Hạo nghi ngờ nhìn cậu, hai người bạn cùng phòng phía sau lướt qua cậu đi về phía bàn học: “Đinh Hạo đứng ngẩn người ra đó làm gì vậy, còn không mau vào?”

Tiết Cảnh Diệu vẫn thản nhiên lướt điện thoại, Đinh Hạo cũng bỏ qua nghi ngờ trong lòng.

Nếu là chuyện của vị tỷ tỷ kia, Tiết Cảnh Diệu không thể nào có biểu hiện bình tĩnh như vậy được.

Chắc là mình nghĩ nhiều rồi.

 

Loading...