Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 163: Ao cá của diễn viên lồng tiếng (20)

Cập nhật lúc: 2025-02-28 13:19:00
Lượt xem: 20

Tuyên Lê mặt không đổi sắc nói: "Nhiều phòng thu cũng làm việc theo kiểu này mà, vì công việc lồng tiếng không giống như công việc bình thường, không nhất thiết phải làm ở một địa điểm cố định, giống như mấy người đi công tác dạo trước đó thôi." Anh chỉ đưa ra những lý do hợp lý bề ngoài.

Trên thực tế, mục đích ban đầu Tuyên Lê thành lập công ty chính là để tìm kiếm giọng nói lý tưởng. Bây giờ đã tìm được rồi, đương nhiên anh phải nghĩ cách giữ người lại. Anh muốn giữ Vân Xu ở lại công ty, muốn giữ cô ở bên cạnh mình. Anh muốn che chở cô trên con đường sự nghiệp này, để cô an tâm phát triển. 

Và hơn hết, anh hy vọng mỗi ngày đều có thể được nghe giọng nói của cô. Còn về các chi phí của Vân Xu, hoàn toàn có thể lấy từ tài khoản cá nhân của anh, chỉ cần cô đồng ý ở lại trong vòng tay bảo vệ của anh là được.

Nghe anh nói xong, lòng Vân Xu hoàn toàn nghiêng về phía anh. Cô lại một lần nữa hỏi: "Thật sự có thể như vậy sao ạ?"

"Đương nhiên rồi." Tuyên Lê trịnh trọng đảm bảo.

"Vậy... em đồng ý ạ." Vân Xu cười tươi rói, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết: "Sau này mong anh chỉ bảo thêm, ông chủ." 

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Nụ cười của cô khiến mọi cảm xúc tiêu cực trong lòng Tuyên Lê tan biến hết sạch, chỉ còn lại sự dịu dàng.

Ngày Vân Xu rời Tây Thành, hành lý nặng trĩu, toàn là quà chia tay của những người bạn đồng nghiệp, đủ loại quà nhỏ và đồ ăn vặt. Mọi người đều vẻ mặt không nỡ, hận không thể đóng gói bản thân rồi cùng Vân Xu về Đông Thành luôn. Tông Thiến thì nước mắt lưng tròng ôm cô, trông như sắp lìa đời đến nơi.

Vân Xu an ủi: "Đừng buồn mà, tôi vẫn là người của Thịnh Hoa, sau này khi nào cần thu âm tôi sẽ lại đến thôi." Cô đã ký hợp đồng với Tuyên Lê rồi.

Tông Thiến thở dài thườn thượt: "Nhưng mà tôi cứ cảm thấy một ngày không gặp cậu như ba thu ấy." Tưởng tượng đến việc một đại mỹ nhân rõ ràng là đồng nghiệp của mình, lại không ở cùng thành phố, không có cách nào ngày nào cũng gặp mặt, cô liền cảm thấy buồn bã. Vân Xu lại an ủi cô thêm vài câu, rồi mới lên xe rời đi.

……

Xuống máy bay, ra khỏi cổng đến. Vân Xu kéo vali hành lý nhìn quanh, bỗng một giọng nói thanh lãnh quen thuộc vang lên sau lưng: "Xu Xu, quay lại nhìn phía sau đi."

"Sư phụ!" Vân Xu mừng rỡ quay đầu lại: "Anh đến rồi ạ." Trước đó, khi Vân Xu trò chuyện với Tư Nhạc, có nhắc đến thời gian về Đông Thành, anh đã ngỏ ý muốn đưa cô về tận nhà, Vân Xu đồng ý, hai người hẹn nhau ở cổng ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-163-ao-ca-cua-dien-vien-long-tieng-20.html.]

Dù che khuất hơn nửa khuôn mặt, nhưng đôi mắt trong veo như ánh trăng rằm của cô vẫn khiến Tư Nhạc nhận ra ngay lập tức. Vẻ mặt anh dịu dàng hơn hẳn, tiến lên một bước nhận lấy chiếc vali từ tay cô, rồi cẩn thận quan sát sắc mặt cô. Xác định tinh thần cô không tệ, anh mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. Vẻ mặt ủ rũ của Vân Xu khi mới đến Tây Thành khiến anh lo lắng suốt hai tuần qua, nếu không phải dạo gần đây bệnh viện thật sự không thể rời đi, anh nhất định đã đến Tây Thành thăm cô rồi.

Tư Nhạc dẫn Vân Xu đến xe, mở cửa ghế phụ cho cô, còn mình thì giúp cô để hành lý vào cốp xe. Vân Xu ngồi vào ghế, cài dây an toàn. Lần trước ngồi xe Tư Nhạc vẫn là lần đầu tiên hai người gặp mặt, cảm xúc căng thẳng khiến cô không còn tâm trí quan sát. 

Lần này, khi hai người đã quen thuộc hơn, cô mới có tâm tư quan sát nội thất xe. Đa phần mọi người ít nhiều cũng sẽ để vài món đồ trong xe, ví dụ như bùa bình an, túi thơm, hoặc là đặt một bức tượng nhỏ trên táp-lô, nhưng xe của Tư Nhạc lại sạch sẽ, không có gì cả.

Vân Xu hỏi: "Sư phụ, xe của anh mới mua ạ?"

Tư Nhạc đáp: "Mua được hai năm rồi."

Vân Xu "oa" một tiếng: "Vậy mà anh không để gì trong xe sao? Em thấy xe của người khác hay để mấy đồ vật cầu bình an lắm."

"Thay vì mua mấy thứ đó, chi bằng học thuộc luật giao thông, chấp hành nghiêm chỉnh còn hơn." Tư Nhạc liếc nhìn cô, khóe môi thoáng ý cười, "Đương nhiên, nếu em thích, có thể mang đến đây."

Vân Xu cười nói: "Vậy để em tặng anh một con mèo trang trí nhé, loại dễ thương ấy, anh nhất định sẽ thích."

"Được." Bất cứ thứ gì em tặng, anh đều thích.

Tư Nhạc đưa Vân Xu đến tận chân lầu chung cư, trước lời mời lên nhà uống nước của cô, anh rất ý tứ từ chối. Vừa rồi trên đường đi, cô đã hơi lộ vẻ mệt mỏi. Điều cô cần bây giờ là nghỉ ngơi, chứ không phải tiếp khách.

"Nghỉ ngơi sớm đi." Tư Nhạc để lại lời nhắn nhủ rồi rời đi.

Trở về căn hộ thuê quen thuộc, Vân Xu hoàn toàn thả lỏng. Dù ở Tây Thành luôn được ở khách sạn năm sao, dịch vụ chu đáo, cảnh quan tuyệt đẹp, nhưng chung quy vẫn không thoải mái bằng căn hộ do chính mình sắp xếp, sau hai tuần xa cách, nhìn thấy chiếc giường nhỏ quen thuộc, cô còn có chút hoài niệm. 

Vài ngày không người ở, không ít chỗ trong phòng đã bám bụi, Vân Xu đành xắn tay áo lên dọn dẹp qua loa một lượt. May mà lần này về bằng máy bay, cô không phải chịu khổ nhiều, chứ mà như lần đi, đúng là quá sức chịu đựng.

Đến khi dọn dẹp xong thì cũng đã gần 9 giờ tối. Cô tùy tiện ăn chút gì đó, liền ngả lưng xuống giường, cơn buồn ngủ lập tức ập đến. 

Trước khi thiếp đi, Vân Xu nhớ lại lời Tư Nhạc nói trên xe, anh bảo anh ấy có một kịch bản rất phù hợp với cô, hy vọng Vân Xu có thể tham gia. Kịch bản mà sư phụ chọn sẽ như thế nào nhỉ? Ngày mai rồi hỏi lại anh sau vậy.

Loading...