Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 161: Ao cá của diễn viên lồng tiếng (18)
Cập nhật lúc: 2025-02-28 13:14:49
Lượt xem: 19
“Công ty nhất định sẽ dốc sức bồi dưỡng cô, nói không chừng mấy kịch bản hay ho đều sẽ để cô chọn trước đó, vậy nên gia nhập công ty chúng tôi nhé?” Liễu Tư Di mỉm cười chờ đợi phản ứng của người đối diện.
Nhưng những diễn viên lồng tiếng cùng đoàn phim với Vân Xu lại bắt đầu xúm xít vào khuyến khích, hệt như muốn đem hết ưu điểm trên người cô ra kể, ai nấy đều ra vẻ như thể có chung vinh dự với Vân Xu vậy.
“Vân Xu đúng là giỏi thật, nhiều kỹ thuật tôi chỉ cần nói qua một lần là cô ấy đã vận dụng được rồi.”
“Mắc lỗi một lần thôi là cơ bản sẽ không tái phạm, khả năng lĩnh hội thực sự siêu phàm.”
Nụ cười của Liễu Tư Di cứng đờ, sự việc phát triển hoàn toàn khác với những gì cô ta tưởng tượng. Tài nguyên của công ty có hạn, xuất hiện một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ, đối với nhân viên kỳ cựu mà nói không thể nghi ngờ là bất lợi, cô ta vừa rồi đã ám chỉ điều này rồi, tại sao mọi người vẫn nhiệt tình khuyến khích Vân Xu như vậy? Lẽ ra bọn họ phải cảnh giác mới đúng chứ?
“Hơn nữa, tổng giám đốc Tuyên cũng rất quý Vân Xu đó, cuối tuần còn đưa cô ấy ra ngoài nữa.”
Câu nói này khiến nụ cười gượng gạo của Liễu Tư Di suýt chút nữa không giữ được. Cô ta tự nhận là có chút hiểu biết về Tuyên Lê, anh không phải là người chịu bỏ công sức vì người khác, trừ phi anh ta có hứng thú với Vân Xu. Một người đàn ông có hứng thú với một người phụ nữ, cô ta quá rõ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Khóe miệng Liễu Tư Di hơi mím lại, trong khoảng thời gian cô ta đi công tác, mọi chuyện hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát. Cô ta nói: “Xem ra tổng giám đốc Tuyên thật sự rất coi trọng cô, trước kia anh ấy có bao giờ quan tâm đến đám nhân viên bọn tôi thế đâu. Vân tiểu thư vận may tốt thật.” Lời nói nghe như bất đắc dĩ, lại như thở dài, còn mang theo chút ý mỉa mai.
Chung Trì trong lòng càng thêm bất mãn, nói: “Cho dù có coi trọng thì cũng không nên tùy tiện để người ngoài ra vào công ty như vậy chứ, Thịnh Hoa đâu phải công ty nhỏ đâu.”
Tông Thiến đánh giá hai kẻ tung hứng kẻ xướng người họa này, trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng. Cô biết Chung Trì thích Liễu Tư Di, nhưng Liễu Tư Di ở công ty vẫn luôn tỏ ra hòa nhã, dễ nói chuyện, sao hôm nay lời lẽ lại kỳ quái vậy? Chung Trì rõ ràng chưa từng tiếp xúc với Vân Xu, vậy mà sao lại ghét cô ấy đến vậy? Tông Thiến cảm thấy hình như mình đã phát hiện ra điều gì đó mà trước kia không nhận ra.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Cô tin rằng nếu Chung Trì nhìn thấy mặt Vân Xu, tuyệt đối sẽ không có thái độ này, nhưng cô nghĩ chỉ với thái độ vừa rồi của anh ta, thì đối phương không xứng nhìn thấy Vân Xu, cứ để anh ta tiếp tục si mê Liễu Tư Di đi thì hơn.
Trong lúc Tông Thiến chuẩn bị lên tiếng bênh vực Vân Xu, một giọng nói khác không biết đã đến từ lúc nào vang lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-161-ao-ca-cua-dien-vien-long-tieng-18.html.]
“Trong nội quy công ty, chỉ có phòng ban nghiệp vụ, chế tác và tài vụ là cấm người ngoài ra vào, không có phòng thu âm trong đó.” Tuyên Lê bình tĩnh nói: “Việc tôi bảo bọn họ dẫn Vân Xu đến đây cũng là để cô ấy hiểu thêm về tình hình Thịnh Hoa.”
“Tôi quả thật rất coi trọng cô ấy, muốn mời cô ấy trở thành người của công ty, anh có ý kiến gì sao?”
Sắc mặt Chung Trì biến đổi, anh không ngờ tổng giám đốc lại đột ngột xuất hiện ở đây. Làm việc ở Thịnh Hoa lâu như vậy, anh đương nhiên biết tâm trạng Tuyên Lê lúc này không tốt chút nào. Môi anh run rẩy, hoàn toàn không dám phản bác. Tuyên Lê tuy hào phóng với nhân viên, nhưng không có nghĩa là tính tình anh ta tốt.
Những người khác thấy Chung Trì bị chặn họng, chẳng ai muốn ra mặt giúp đỡ, gã này ngày nào cũng lẽo đẽo theo sau Liễu Tư Di, lúc nào cũng ra vẻ cô ta là nhất, còn hay vô tình dìm hàng đồng nghiệp khác, rất đáng ghét.
“…Không có ý kiến ạ.” Chung Trì cuối cùng cũng nghẹn ra bốn chữ.
Tuyên Lê thong thả nói: “Lần sau không biết thì ít nói thôi, chẳng ai ép anh cả, dù sao cũng làm việc mấy năm rồi, nên có chút dáng vẻ tiền bối chứ.”
Sắc mặt Chung Trì đỏ bừng, mình và Tuyên Lê bằng tuổi nhau, vậy mà lại bị đối phương dạy dỗ trước mặt bao nhiêu người.
Cảnh này khiến Tông Thiến hả hê vô cùng, vẫn là tổng giám đốc Tuyên lợi hại nhất, Chung Trì vừa rồi còn ra vẻ thanh cao, kiêu ngạo, giờ chẳng phải cũng răm rắp nghe lời đó sao.
Bên cạnh, Liễu Tư Di thấy Tuyên Lê răn dạy Chung Trì, con ngươi co rút lại, anh ta vậy mà lại bênh vực cô gái kia trước mặt mọi người. Mới có bao lâu, hai người đã thân thiết đến vậy? Trong lúc cô ta suy tư, Tuyên Lê bỗng nghiêng người, ánh mắt đen thăm thẳm bình tĩnh nhìn cô ta. Liễu Tư Di trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên.
“Còn cả cô nữa, nếu ngữ pháp chưa chuẩn, thì có thể tìm người khác trong công ty học hỏi thêm, không cần ở chỗ đông người mà nói những lời ba phải, khiến người khác hiểu lầm. Mọi người đều là người trưởng thành, phải chịu trách nhiệm cho lời nói của mình.” Giọng trầm thấp như dùi đục khoét vào tai cô ta.
Sắc mặt Liễu Tư Di lúc xanh lúc trắng, hận không thể độn thổ ngay lập tức, cô ta không dám tưởng tượng ánh mắt của những người xung quanh sẽ như thế nào. Tuyên Lê thật sự không chừa cho cô ta chút mặt mũi nào. Cô ta vốn còn có chút hảo cảm với anh, giờ thì tan biến hết sạch, trước kia thấy người khác bị mỉa mai còn chưa thấy gì, đến khi chính mình bị mỉa mai, cô ta hận không thể khâu cái miệng mình lại. Một chút cũng không nể nang cô ta là con gái.
Những người khác nín thở, chẳng ai ngờ tổng giám đốc Tuyên lại “xả súng” vào Liễu Tư Di, mà còn nói nặng lời đến vậy, thiếu chút nữa là nói thẳng cô ta đừng có ở chỗ đông người mà đổ thêm dầu vào lửa.