Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 159: Ao cá của diễn viên lồng tiếng (16)

Cập nhật lúc: 2025-02-28 11:46:10
Lượt xem: 20

Vân Xu kinh ngạc đến ngây người. Tuyên, Tuyên Lê nguyên lai lại giỏi đánh nhau đến vậy sao? Những người vây xem cũng há hốc mồm kinh ngạc, không ít người thầm hú vía, may mà vừa rồi không nổi m.á.u anh hùng, nếu không chắc cũng chung số phận với ba gã kia. Gã đàn ông này quá hung hãn.

Tuyên Lê cúi xuống nhìn ba gã dưới chân, ánh mắt lạnh lùng khiến chúng lại run rẩy thêm một trận. Đây là tên khủng bố từ đâu tới vậy hả trời! Cứu mạng với!

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Khi trợ lý Trương hớt hải chạy đến quán bar, quản lý quán bar đã cúi đầu khom lưng xin lỗi Tuyên Lê: "Xin lỗi ngài, Tuyên tổng, là chúng tôi quản lý không tốt, khiến ngài có trải nghiệm không tốt như vậy, sau này chúng tôi nhất định sẽ tăng cường quản lý!"

Trợ lý Trương nhìn quanh, chỉ thấy khu vực của Tuyên Lê là có chút lộn xộn. Bình thường tính tình Tuyên Lê dạo gần đây đã tốt hơn nhiều, không nên xảy ra chuyện như này mới phải, trừ khi... Ánh mắt anh rơi vào Vân Xu, cô vẫn đang được che chở sau lưng Tuyên Lê. Chắc chắn là do mấy gã kia sai, trợ lý Trương quả quyết nghĩ. Anh chỉnh lại suy nghĩ, tiến đến chỗ Tuyên Lê: "Tuyên tổng."

Tuyên Lê lười nghe quản lý quán bar luyên thuyên, bảo vệ quán bar đến quá muộn, hoặc cũng có thể nói anh ra tay quá nhanh. 

Thấy trợ lý đã đến, Tuyên Lê trực tiếp giao cho trợ lý toàn quyền xử lý: "Bồi thường thiệt hại cứ trao đổi với trợ lý của tôi, đưa mấy người này đến bệnh viện, viện phí tôi trả." Tuyên Lê ra tay có chừng mực, cơ thể ba gã kia không bị tổn hại gì lớn, nhưng cảm giác đau đớn chắc chắn sẽ khiến chúng nhớ đời. 

Ba gã bị điểm danh ai nấy đều kêu la oai oái, nhưng không dám nói thêm gì, dù ngu ngốc đến đâu cũng biết thân phận và bối cảnh của người này không dễ đụng vào.

"Chúng ta rời đi thôi." Anh nói với Vân Xu. "Vâng ạ."

Trước khi đi, Tuyên Lê cuối cùng liếc nhìn ba gã kia một cái, cười khẩy: "Rác rưởi thì nên ở trong đống rác, đừng có ra ngoài làm xấu mặt người khác." 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-159-ao-ca-cua-dien-vien-long-tieng-16.html.]

Trợ lý Trương giật mình, giọng điệu mỉa mai quen thuộc này khiến anh nhớ lại phản ứng của Tuyên Lê khi biết anh đi xem mắt: "Cuối cùng thì cậu cũng đi con đường xem mắt à." Bất quá, so với mấy vị đang nằm la liệt trên sàn nhà kia, anh vẫn còn được Tuyên Lê đối xử ôn hòa hơn nhiều.

...

Tuyên Lê cùng Vân Xu ngồi trong xe trợ lý Trương lái, anh không khởi động xe, cả hai người đều im lặng. Tuyên Lê mím môi, nhưng không biết nên nói gì, cảnh tượng anh vừa đánh nhau chắc chắn đã lọt vào mắt Vân Xu, trong lòng cô, liệu anh có trở thành một người nóng tính, thích dùng vũ lực hay không? Sự im lặng kéo dài khiến lòng Tuyên Lê càng lúc càng nặng trĩu.

Đột nhiên, Vân Xu lên tiếng, giọng nhỏ nhẹ, buồn bã: "Có phải em lại gây phiền phức cho anh rồi không?" Giọng nói mang theo vẻ mệt mỏi, thất vọng không giấu giếm. 

"Nếu không phải tại em, tối nay anh đã không cần phải xung đột với bọn họ." Chỉ nghe giọng nói thôi, Tuyên Lê cũng có thể hình dung ra vẻ mặt tủi thân của cô. Anh nghiêng đầu nhìn sang, ánh đèn đường hắt vào xe, chiếu sáng khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng ngần của cô.

Câu hỏi của Vân Xu khiến Tuyên Lê ngỡ ngàng, anh không ngờ cô lại nói như vậy. Anh đang lo lắng về ấn tượng của cô về mình, còn cô lại lo lắng vì đã gây rắc rối cho anh. Sao lại có người đáng yêu đến thế chứ? Không đợi Tuyên Lê trả lời, Vân Xu cho rằng anh im lặng là ngầm thừa nhận, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm ảm đạm.

Tuyên Lê chậm rãi mở miệng, anh nói: "Nếu một viên đá quý vì quá quý giá mà bị người ta trộm mất, em có cảm thấy lỗi là do viên đá quý không?"

Vân Xu không hiểu vì sao anh lại hỏi câu hỏi này, nhưng vẫn trả lời một cách đương nhiên: "Đương nhiên là không rồi ạ, lỗi là do kẻ trộm chứ."

Trong bóng tối, Tuyên Lê dường như khẽ cười, lại dường như không cười. "Vậy thì vì sao em lại cảm thấy lỗi là do em?" 

Giọng trầm thấp của anh tiếp tục vang lên: "Việc em xinh đẹp, nổi bật không có gì sai cả, sai là ở những kẻ có ý đồ xấu xa với em." Báu vật thì làm sao có lỗi được chứ?

Không gian nhỏ hẹp, tĩnh lặng trong xe. Giọng nói của anh để lại một dấu ấn sâu đậm trong lòng Vân Xu. Cô nghĩ, hôm nay tuy rằng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nhưng hiện tại dường như mọi thứ lại không tệ đến thế.

Loading...